Buổi sáng ở văn phòng tòa soạn bao giờ cũng bắt đầu bằng mùi cà phê và âm thanh lách cách bàn phím. Minh Tâm ngồi trước màn hình, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào làm nổi bật gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định. Cô đã không ngủ trọn giấc suốt hai ngày qua. Kể từ khi tấm ảnh với dòng chữ “Trò chơi bắt đầu” xuất hiện, cô biết rằng cuộc sống bình yên của mình đã thật sự bị phá vỡ.
Cô từng nghĩ những gì giữa họ chỉ là sự bốc đồng của hai tâm hồn từng tổn thương. Nhưng giờ đây, cô nhận ra Khánh Dương không đơn giản là người đàn ông thích chơi đùa. Anh như đang từng bước dắt cô vào một mê cung cảm xúc, nơi mọi ngã rẽ đều dẫn đến chính anh.
Cánh cửa phòng mở ra. Tiếng giày da vang lên đều đặn. Cô ngẩng lên, và như mọi khi, anh bước vào — tự nhiên như thể đây là lãnh địa của anh từ trước đến nay.
“Em vẫn chưa ăn sáng,” anh nói, đặt một túi giấy nhỏ lên bàn, mùi bánh croissant và cà phê lan ra dịu nhẹ.
“Anh theo dõi tôi à?”
Anh khẽ cười, ánh mắt vừa lạnh vừa trêu: “Không cần. Em làm việc ở đây, tôi chỉ cần biết lịch làm việc của em là đủ.”
Cô định nói gì đó, nhưng rồi chỉ im lặng, lấy tách cà phê ra.
“Anh đến để kiểm tra tiến độ à?”
“Không hẳn. Tôi muốn xem em đang nghĩ gì.”
“Anh nghĩ tôi nói ra thật sao?”
“Không. Nhưng tôi muốn nhìn xem.”
Ánh nhìn anh khiến cô phải quay đi. Có gì đó trong giọng nói ấy khiến cô vừa sợ, vừa thấy an toàn. Giống như đứng trên mép vực: chỉ cần một bước là rơi xuống, nhưng lại không thể dừng.
“Phần bài của em cho dự án Dưới Ánh Lửa tôi đã đọc rồi,” anh nói tiếp, “cảm xúc tốt, nhưng thiếu một chút… thật.”
“Anh lại bắt đầu rồi.”
“Em biết không, nghệ thuật không phải là kể về cảm xúc, mà là sống trong nó.”
Cô im lặng. Bàn tay siết nhẹ lấy tách cà phê. Mỗi lần anh nói vậy, trái tim cô lại phản bội. Cô ghét cảm giác ấy — bị một người đàn ông nhìn thấu mọi tầng suy nghĩ, mọi phòng tuyến.
Anh bước lại gần, đứng sau lưng cô, cúi xuống đủ để hơi thở anh lướt qua gáy. “Em nghĩ điều gì khiến người ta sợ tình cảm của chính mình?”
“Vì nó làm họ yếu đi.”
“Không, Minh Tâm. Vì nó làm họ thật hơn bao giờ hết.”
Cô quay lại, ánh mắt va vào ánh nhìn của anh. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như chỉ còn hai người. Cô không lùi lại, cũng không tiến tới. Chỉ có im lặng — thứ im lặng nặng trĩu, đầy căng thẳng và... nguy hiểm.
Anh cười khẽ, rồi bước lùi một bước. “Tôi không muốn em sợ tôi.”
“Anh chưa làm gì để tôi sợ.”
“Chưa… nhưng có thể sắp.”
Buổi chiều, cô đến studio theo lịch quay. Hôm nay là buổi ghi hình trailer cho dự án. Ê-kíp chuẩn bị kỹ càng, ánh sáng, đạo cụ, máy quay đều sẵn sàng. Khi cô bước vào, Khánh Dương đã ở đó, trò chuyện với đạo diễn. Anh nhìn thấy cô, ánh mắt lướt qua như không có gì, nhưng chỉ một giây, cô cảm nhận rõ — cái nhìn đó dừng lại lâu hơn mức cần thiết.
Cảnh quay xoay quanh chủ đề “đối diện với bản thân”. Người mẫu nữ phải thể hiện cảm xúc đau khổ, giằng xé và cuối cùng là buông bỏ. Nhưng nữ chính diễn mãi không đạt. Đạo diễn thở dài.
“Không được, thiếu cảm xúc thật.”
Khánh Dương quay sang Minh Tâm: “Em thử đi.”
Cô tròn mắt: “Tôi? Tôi đâu phải diễn viên.”
“Chính vì thế, em sẽ thật hơn.”
Ê-kíp cười nhẹ, tưởng anh nói đùa, nhưng anh nghiêm túc đến mức cả căn phòng im bặt. Minh Tâm nhìn quanh, rồi khẽ thở ra: “Nếu tôi làm hỏng thì sao?”
“Thì tôi chịu trách nhiệm.”
Anh nói câu đó bằng giọng chắc nịch, ánh mắt không rời cô. Và cô bước lên sân khấu, trong ánh đèn vàng ấm hắt xuống. Khi máy quay bắt đầu chạy, cô chỉ biết một điều — cô không còn là mình nữa.
Cô diễn cảnh một người phụ nữ đối mặt với ký ức của chính mình. Trong tâm trí, hình ảnh của anh hiện lên rõ ràng. Từng cái chạm, từng lời nói, từng ánh nhìn. Tất cả cuộn lại thành một nỗi đau dịu dàng đến nghẹt thở. Khi đạo diễn hô “Cắt!”, không ai nói gì. Cả trường quay im phăng phắc.
Khánh Dương là người vỗ tay đầu tiên. Ánh mắt anh lặng lẽ, sâu thẳm.
“Đó mới là Minh Tâm mà tôi biết.”
Cô quay đi, giấu đi giọt nước mắt vừa lăn trên má. Trong lòng dấy lên một cảm xúc lẫn lộn: vừa tự hào, vừa sợ hãi. Cô sợ, vì anh đang khiến cô sống thật đến mức chính cô cũng không nhận ra mình nữa.
Tối đó, cô ngồi một mình trong căn hộ, nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Thành phố rực sáng, tiếng xe cộ vẳng lên không ngớt. Cô mở điện thoại, tin nhắn từ anh đến đúng lúc.
Khánh Dương: “Cảm ơn vì hôm nay. Em đã khiến mọi người tin vào cảm xúc.”
Minh Tâm: “Anh đang khiến tôi không phân biệt nổi đâu là công việc, đâu là cảm xúc thật.”
Khánh Dương: “Vì đôi khi, không có ranh giới nào cả.”
Cô không trả lời. Cô đặt điện thoại xuống, ngả người ra ghế, mắt khép lại. Nhưng trong đầu, giọng anh vẫn vang lên.
“Không có ranh giới nào cả…”
Ngày hôm sau, trong buổi họp, mọi người bàn về buổi công chiếu thử video. Dự án đang được đón nhận tốt, ai cũng vui mừng. Chỉ có cô là im lặng. Khi cuộc họp kết thúc, anh gọi cô lại.
“Ra ban công nói chuyện chút.”
Gió nhẹ, ánh nắng xiên qua khung kính. Anh đứng dựa vào lan can, tay đút túi, nụ cười mơ hồ.
“Em đang tránh tôi.”
“Không. Tôi chỉ muốn giữ khoảng cách.”
“Khoảng cách không giữ được cảm xúc đâu, Minh Tâm.”
Cô nhìn anh, giọng thấp: “Anh thật sự muốn gì?”
Anh trầm ngâm vài giây, rồi đáp:
“Muốn em hiểu rằng cảm xúc không phải kẻ thù.”
“Nhưng anh đang khiến tôi đánh mất lý trí.”
“Thế nếu tôi nói, lý trí chưa bao giờ là điều tôi muốn ở em?”
Câu nói khiến cô nghẹn lại. Ánh nhìn anh quá thật, quá gần, như muốn xuyên qua mọi lớp vỏ mà cô cố dựng lên.
Một lát sau, anh nói tiếp: “Em có biết, lằn ranh giữa yêu và sợ là gì không?”
Cô im lặng.
“Là khi người ta sợ mất người kia hơn cả sợ chính mình.”
Lời anh như nhát dao khẽ rạch vào bức tường trong tim cô. Cô quay đi, tránh ánh nhìn ấy, nhưng trong lòng biết rõ — anh nói đúng.
Đêm đó, cô mơ. Trong giấc mơ, cô đứng giữa biển lửa. Khánh Dương ở bên kia, gọi tên cô, còn cô không thể bước tới. Mỗi bước tiến là một bước gần đến ngọn lửa, nhưng cô vẫn đi. Khi tay họ gần chạm nhau, cô tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt trán.
Cô ngồi dậy, tim đập loạn, mở cửa sổ hít sâu. Ngoài kia, trời chưa sáng, những ánh đèn hiếm hoi còn le lói. Cô biết mình đã không còn đứng ngoài trò chơi này nữa. Cô đang ở giữa nó — nơi mọi cảm xúc đều thật, và không có lối thoát.
Sáng hôm sau, cô đến công ty sớm hơn thường lệ. Trên bàn có một phong thư nhỏ, không ghi tên người gửi. Cô mở ra, chỉ có tấm ảnh chụp cô ở trường quay hôm trước — giây phút cô nhìn anh trong ánh sáng vàng, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Phía sau ảnh là dòng chữ viết tay, ngay ngắn, dứt khoát:
“Em vừa bước qua lằn ranh.”