dưới ánh lửa cấm kỵ

Chương 5: Ngọn Lửa Và Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, thành phố vẫn ngập trong sương. Minh Tâm đứng trước cửa sổ, tách cà phê trên tay đã nguội, ánh nhìn xa xăm về phía đường chân trời. Dường như mọi thứ quanh cô đều đang chậm lại. Từ ngày nhận được bức ảnh với dòng chữ “Em vừa bước qua lằn ranh”, cô thấy lòng mình không còn yên bình nữa.

Cô biết rõ ai là người gửi, nhưng vẫn giả vờ không hiểu. Cách Khánh Dương xuất hiện trong cuộc đời cô không phải ngẫu nhiên. Anh như thể đã lên kế hoạch từ trước — từng ánh nhìn, từng lời nói, từng bước đi, đều được tính toán tỉ mỉ. Nhưng nếu đó thật sự là trò chơi của anh, thì tại sao cô lại cảm thấy chính anh cũng đang bị cuốn vào nó?

Điện thoại reo. Số của anh.

“Nghe đi.” — một giọng nói trong đầu cô vang lên. Nhưng một giọng khác lại thì thầm: “Đừng.”

Cô do dự vài giây, rồi vẫn nhấc máy.

“Em đến phòng làm việc của tôi. Có chuyện cần nói.”

Chỉ sáu từ, ngắn gọn, lạnh lùng. Nhưng cũng đủ khiến tim cô loạn nhịp.

Tầng 28. Vẫn là căn phòng ấy, vẫn ánh sáng dịu hắt từ cửa sổ kính, vẫn mùi cà phê thoang thoảng. Anh ngồi trên ghế, không còn dáng vẻ của người điều khiển mọi thứ — mà giống như đang chờ một điều gì đó. Khi cô bước vào, anh ngẩng lên, ánh mắt sâu đến mức khiến người ta quên thở.

“Anh gọi tôi đến vì gì?”

Anh im lặng một lúc rồi đáp: “Vì em.”

Câu trả lời ngắn đến mức khiến cô sững người.

“Anh đùa à?”

“Không. Tôi đang rất nghiêm túc.”

Anh đứng dậy, bước lại gần. Giọng anh trầm, nhưng không còn lạnh lùng như trước.

“Tôi biết tôi đã kéo em vào một trò chơi không công bằng. Nhưng khi bắt đầu, tôi không ngờ chính mình sẽ bị cuốn vào đó.”

Cô lặng người. “Anh đang nói gì vậy?”

“Rằng mọi thứ tôi làm — kể cả dự án này — đều xuất phát từ một lý do khác.”

Anh dừng lại, ánh mắt dán chặt vào cô: “Em có nhớ năm năm trước, ở hội thảo văn học không?”

Cô khẽ gật.

“Người phụ nữ đọc bài thơ ‘Ngọn Lửa Của Kẻ Lữ Hành’ trước em — là ai?”

Cô cau mày. “Chị tôi.”

“Và cô ấy… đã mất trong vụ tai nạn ngay sau hôm đó.”

Không gian như đặc quánh lại. Minh Tâm siết chặt tay, tim đập mạnh đến đau.

“Anh… biết chị tôi?”

“Không chỉ biết. Tôi là người cuối cùng gặp cô ấy.”

Giọng anh chậm, rõ từng chữ.

“Hôm đó, cô ấy đến tìm tôi. Cô ấy nói… có người muốn hủy bài thơ của em. Cô ấy xin tôi giúp, để em được giữ lại tên trong buổi tổng kết. Tôi nợ cô ấy một lời hứa — rằng nếu có ngày gặp lại em, tôi sẽ giúp em đi xa hơn con đường mà cô ấy đã bỏ dở.”

Cô lùi một bước. Cả thế giới như xoay vòng.

“Tất cả những gì anh làm… là vì chị tôi?”

“Ban đầu là vậy. Nhưng sau đó…”

Anh dừng lại, ánh mắt chạm vào ánh nhìn hoang hoải của cô. “Sau đó, tôi không thể rời mắt khỏi em nữa.”

Không khí giữa họ nặng như chì. Một phần cô muốn tin, một phần lại thấy sợ.

“Anh nói thế để làm gì? Để tôi cảm động à?”

“Không. Tôi nói vì tôi không muốn em hiểu lầm. Tôi không chơi trò đuổi bắt với em nữa.”

Anh tiến gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở.

“Nhưng tôi không hối hận, Minh Tâm. Nếu có lặp lại, tôi vẫn sẽ chọn cách bước về phía em.”

Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt anh. Cô nhìn thấy ở đó nỗi buồn và sự kiên định. Tim cô đập mạnh, không phải vì sợ, mà vì điều gì đó sâu hơn — thứ cảm xúc cô cố chôn giấu bấy lâu.

“Anh không biết mình đang làm gì đâu.”

“Tôi biết chứ. Tôi đang bước vào bóng tối — vì ngọn lửa của em.”

Cơn mưa chiều kéo đến bất chợt. Cả hai im lặng nhìn mưa rơi qua tấm kính lớn. Mỗi giọt mưa phản chiếu ánh sáng như những mảnh thủy tinh rơi. Trong khoảnh khắc đó, cô chợt hiểu: giữa họ không còn là sự đam mê mơ hồ, mà là một thứ gì đó sâu hơn — nỗi sợ mất đi người còn lại.

Anh cầm tách cà phê, giọng trầm lại: “Em có từng nghĩ, đôi khi người ta tìm thấy nhau không phải vì tình yêu, mà vì cùng mang một vết thương?”

“Và rồi họ tự làm đau nhau thêm lần nữa.”

“Có lẽ. Nhưng ít nhất, họ được sống thật một lần.”

Cô nhìn anh. Lần đầu tiên, cô thấy một Khánh Dương không hoàn hảo, không lạnh lùng. Chỉ là một người đàn ông đang học cách yêu, vụng về và thành thật.

Tối hôm đó, cô trở về căn hộ, mở máy tính làm việc, nhưng không thể tập trung. Cô lật xem lại những bức ảnh của dự án, rồi dừng ở tấm hình chụp cô và anh cùng khung hình. Ánh sáng, góc máy, cảm xúc — tất cả đều quá thật.

Điện thoại lại sáng lên.

Khánh Dương: “Em có đang nghĩ về tôi không?”

Minh Tâm: “Nếu tôi nói có, anh sẽ làm gì?”

Khánh Dương: “Tôi sẽ đến.”

Một tin nhắn ngắn ngủi, nhưng khiến cả người cô run lên.

Cô đáp lại: “Anh không cần đến đâu.”

Nhưng năm phút sau, chuông cửa vang lên.

Anh đứng đó, áo sơ mi sẫm màu, ướt sương mưa. Ánh mắt anh không nói, nhưng đủ khiến mọi phòng tuyến cô dựng lên sụp đổ.

“Anh điên rồi à?”

“Có lẽ.”

“Anh đến để làm gì?”

“Để chắc rằng em không biến mất.”

Cô lùi lại, tim đập nhanh.

“Anh đang bước vào vùng nguy hiểm, Khánh Dương.”

“Không sao. Tôi sinh ra để đi trong bóng tối.”

Bên ngoài, gió thổi mạnh, cửa sổ rung lên. Trong căn phòng mờ sáng, họ đứng đối diện nhau, giữa ánh đèn vàng hắt xuống sàn. Không ai nói thêm lời nào. Chỉ có im lặng — thứ im lặng chứa cả vạn điều chưa nói.

Cô nhìn anh, trong mắt vừa sợ vừa khát khao.

“Anh thật sự không hối hận?”

“Không. Vì ngọn lửa chỉ có ý nghĩa khi nó cháy.”

Cô khẽ cười, nụ cười pha lẫn nước mắt.

“Và khi nó thiêu rụi tất cả thì sao?”

“Thì tôi sẽ cháy cùng nó.”

Sáng hôm sau, anh rời đi. Trên bàn còn lại một tờ giấy, dòng chữ viết tay ngắn gọn:

“Đôi khi, ánh sáng duy nhất trong bóng tối chính là em.”

Cô nhìn tờ giấy thật lâu, rồi gấp lại, cất vào ngăn kéo. Ngoài kia, mặt trời vừa lên, ánh sáng chiếu qua rèm, làm căn phòng tràn ngập hơi ấm. Cô khẽ nhắm mắt, hít sâu, thì thầm một mình:

“Nếu đây là bóng tối, thì có lẽ… em sẽ học cách nhìn thấy nó.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×