dưới ánh lửa cấm kỵ

Chương 6: Những Vết Nứt Trong Ánh Sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau khi dự án bước vào giai đoạn hậu kỳ, Minh Tâm nhận ra cuộc sống của mình không còn giống trước nữa. Mỗi buổi sáng, khi cô đến văn phòng, ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô đã khác. Họ thì thầm, bàn tán, và trong những ánh nhìn ấy luôn có điều gì đó vừa tò mò vừa dè chừng. Cô biết lý do — bức ảnh chụp cô và Khánh Dương trong buổi quay hôm trước đã bị rò rỉ.

Bức ảnh ấy, vốn chỉ là hậu trường, nhưng vì góc máy quá thật — anh đứng phía sau, tay đặt lên vai cô, ánh mắt cả hai chạm nhau — nó khiến mọi người tin rằng giữa họ không chỉ là quan hệ công việc. Cô đã quen với những lời đồn trong giới truyền thông, nhưng lần này khác: người trong ảnh là cô, và người đàn ông đó là Khánh Dương.

Điện thoại cô reo suốt buổi sáng. Biên tập trưởng gọi, phòng truyền thông gọi, cả đạo diễn cũng gọi. Ai cũng hỏi cùng một câu:

“Cô và anh ta có gì với nhau à?”

Cô chỉ im lặng, không phủ nhận, cũng chẳng giải thích. Cô biết, càng nói càng khiến người ta tin vào điều ngược lại.

Buổi trưa, Khánh Dương xuất hiện ở văn phòng, như thể không hề hay biết chuyện gì. Anh vẫn mặc vest, gương mặt điềm tĩnh, bước đi chậm rãi. Khi nhìn thấy cô, anh dừng lại, chỉ nói một câu nhỏ đủ để cô nghe:

“Em ăn trưa chưa?”

Cô cau mày. “Anh nghĩ giờ còn ai nói chuyện ăn uống nổi sao?”

Anh nhướng mày: “Em đang để họ điều khiển tâm trạng mình đấy.”

“Còn anh thì sao? Anh đang xem đây là chuyện gì? Chỉ là một tấm ảnh à?”

“Đúng. Chỉ là một tấm ảnh, trừ khi em muốn nó là thứ khác.”

Câu nói ấy khiến tim cô khựng lại. Vẫn là giọng điệu bình thản, nhưng mỗi từ đều chứa thứ quyền lực vô hình mà cô không thể chống lại.

Cô quay đi: “Anh luôn biết cách khiến mọi chuyện rối tung lên.”

“Không phải tôi,” anh đáp, “chính ánh sáng làm điều đó. Ánh sáng luôn soi ra những thứ người ta cố giấu.”

Buổi chiều, cô đến phòng hậu kỳ để duyệt bản dựng đầu tiên. Phòng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình phản chiếu. Khi đoạn video hiện lên, cả thế giới bên ngoài như tan biến.

Trên màn hình là những thước phim cô từng thấy — người phụ nữ trong váy lụa đen đứng giữa căn phòng ngập ánh sáng đỏ, đôi mắt chứa cả nỗi đau và khao khát. Giọng Khánh Dương vang lên qua đoạn thu âm nền:

“Giữa ánh sáng và bóng tối, có một khoảng mờ nơi con người thật của ta ẩn nấp. Chỉ khi lửa chạm đến, ta mới biết mình còn sống.”

Cô thấy mình run. Đó không chỉ là lời thoại — đó là chính cô, là anh, là tất cả những gì họ đã giấu suốt thời gian qua.

Khi màn hình tắt, người dựng phim nhìn cô:

“Chúng tôi cần chị duyệt. Có cắt đoạn nào không?”

Cô lặng im. Mất vài giây, cô mới nói:

“Giữ nguyên. Không sửa gì cả.”

Khi ra khỏi phòng, Khánh Dương đứng chờ ở hành lang. Anh không hỏi kết quả, chỉ nhìn cô với ánh mắt hiểu rõ mọi thứ.

“Em đã xem rồi.”

“Ừ.”

“Và?”

“Anh biết rồi còn hỏi?”

“Anh chỉ muốn nghe em nói.”

“Rằng tôi không thể thoát khỏi thứ ánh sáng mà anh tạo ra.”

Anh khẽ cười. “Tôi đâu tạo ra. Tôi chỉ phản chiếu nó.”

Cô nhìn anh thật lâu. “Phản chiếu?”

“Ừ. Vì chính em mới là ngọn lửa thật. Tôi chỉ là người đứng bên soi.”

Những lời ấy khiến cô vừa muốn tin, vừa muốn trốn. Cô quay đi, bước nhanh về phía thang máy, nhưng khi cánh cửa khép lại, cô vẫn nghe thấy giọng anh vọng lại qua khe cửa:

“Cẩn thận, Minh Tâm. Ánh sáng càng mạnh, bóng tối càng sâu.”

Tối đó, cô đến nhà mẹ. Căn nhà cũ nơi ngoại ô, yên tĩnh, có mùi gỗ và tiếng gió qua mái ngói. Mẹ cô ngồi đan áo trên ghế, mỉm cười khi thấy con gái:

“Con gầy đi nhiều đấy.”

“Con chỉ bận chút việc.”

“Vẫn là công việc à? Lúc nào cũng công việc.”

Cô cười nhẹ, rót cho mẹ tách trà. Nhưng trong lòng, câu nói của mẹ khiến cô khẽ nhói. Phải rồi, cô đã dùng công việc để che đi nỗi trống rỗng bên trong — giống hệt chị mình năm xưa.

“Con còn nhớ chị không?” mẹ hỏi, như vô tình.

“Nhớ chứ, sao quên được.”

“Chị con lúc sống cũng đam mê như con. Nhưng người càng có lửa, càng dễ thiêu chính mình.”

Câu nói ấy khiến cô chết lặng. Đêm đó, khi nằm trên giường cũ, cô không ngủ được. Trong bóng tối, ký ức về chị hiện về: ánh mắt hiền hậu, giọng nói ấm áp, và nụ cười dịu dàng. Cô nhớ lại những dòng nhật ký cũ — về một người đàn ông mà chị chưa bao giờ nhắc tên.

Một ý nghĩ lóe lên: Liệu người đàn ông đó… có phải là Khánh Dương?

Sáng hôm sau, cô đến tập đoàn Dương Thành sớm. Khi anh vừa bước vào phòng, cô hỏi thẳng:

“Anh từng quen chị tôi đúng không?”

Anh khựng lại. Vài giây im lặng trôi qua, dài như hàng giờ.

“Cô ấy là người đầu tiên khiến tôi tin vào cảm xúc,” anh nói chậm rãi, “nhưng cũng là người dạy tôi rằng tình cảm không thể cứu được ai.”

“Anh yêu chị tôi?”

“Đã từng. Nhưng tôi đến với em không phải vì điều đó.”

“Anh chắc chứ?”

“Chắc.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Vì nếu không chắc, tôi đã không sợ mất em đến vậy.”

Không khí đặc quánh lại. Cô muốn giận, muốn trách, nhưng trong ánh nhìn ấy, cô chỉ thấy sự thật — không hoàn hảo, không lãng mạn, nhưng thật. Và điều đó khiến cô yếu lòng hơn bất cứ lời ngọt ngào nào.

Chiều hôm đó, tòa soạn tổ chức buổi chiếu thử chính thức cho dự án Dưới Ánh Lửa. Cả khán phòng im phăng phắc. Khi đoạn phim kết thúc, không ai nói gì trong vài giây, rồi tiếng vỗ tay vang lên. Ai đó nói:

“Thật quá. Cảm xúc quá thật.”

Cô nhìn quanh, thấy mọi người đều xúc động. Nhưng trong lòng cô, có gì đó rạn nứt. Không phải vì bộ phim, mà vì ánh mắt Khánh Dương đang nhìn cô ở hàng ghế cuối — ánh mắt vừa tự hào, vừa chứa nỗi buồn khó gọi tên.

Sau buổi chiếu, anh không nói gì, chỉ đến gần, đưa cho cô một tấm thẻ nhớ nhỏ.

“Trong này có bản quay gốc. Đừng để ai xem ngoài em.”

“Là gì trong đó?”

“Thứ mà ánh sáng chưa soi tới.”

Đêm. Cô ngồi trước màn hình, mở tệp video. Trong đó, là đoạn cảnh chưa từng được dựng — một buổi ghi hình thử, khi máy quay vẫn đang điều chỉnh. Khánh Dương lúc đó không diễn, mà nhìn thẳng vào ống kính. Anh nói bằng giọng trầm, mệt mỏi:

“Nếu ai đó xem được đoạn này, có lẽ tôi đã mất em. Minh Tâm, nếu em đang xem, hãy biết rằng tôi đã yêu em thật lòng, dù ngọn lửa này có thiêu rụi tôi đi nữa.”

Cô đưa tay lên miệng, không kìm được giọt nước mắt. Mọi thứ xung quanh mờ đi.

Cô khẽ nói một mình:

“Anh đúng… ánh sáng càng mạnh, bóng tối càng sâu. Nhưng dù vậy, em vẫn muốn nhìn thấy anh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×