dưới ánh lửa cấm kỵ

Chương 7: Sự Thật Sau Ánh Đèn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, thành phố bỗng khác lạ — bầu trời xám đặc, gió thổi mạnh, và trong không khí có gì đó báo hiệu một cơn giông sắp đến. Minh Tâm bước vội qua sảnh tòa soạn, ánh mắt mọi người hướng về cô. Những tiếng xì xào nhỏ dần thành làn sóng. Cô nghe rõ vài câu rơi lại:

“Họ nói đoạn clip bị rò rỉ rồi đấy…”

“Nghe bảo là có cảnh cô ấy với anh ta.”

Cô khựng lại, lòng chợt lạnh. Clip nào? Ai phát tán?

Khi bước vào phòng họp, biên tập trưởng ném chiếc USB lên bàn. “Giải thích đi.”

Cô cầm lấy. Chỉ vài giây, màn hình sáng lên. Đó là đoạn video chưa từng công bố – chính đoạn cô xem đêm hôm qua, nơi Khánh Dương nhìn thẳng vào ống kính và nói những lời thật lòng.

Nhưng lần này, người xem không thấy chân thành. Họ thấy scandal.

Mọi thứ rối loạn. Một phóng viên trong nhóm dự án nhìn cô, ánh mắt lạnh:

“Cô là người duy nhất có bản quay gốc.”

Cô mở miệng định nói, nhưng cổ họng khô rát.

“Tôi không làm.”

“Vậy ai làm? Anh ta à?”

Không ai dám nhắc tên, nhưng tất cả đều hiểu “anh ta” là ai.

Biên tập trưởng thở dài, giọng nặng:

“Dự án đang được truyền thông đưa tin. Nếu không kiểm soát, cả tòa soạn lẫn tập đoàn Dương Thành sẽ bị kéo xuống cùng.”

Cô siết chặt tay. Từng lời ấy như lưỡi dao cứa vào tim. Cô rời phòng họp trong im lặng. Mỗi bước đi đều nặng trĩu.

Cô gọi cho Khánh Dương. Không ai bắt máy. Cô gọi lại lần hai, lần ba — vẫn im lặng. Đến lần thứ tư, một giọng nữ lạ bắt máy:

“Xin lỗi, anh Dương đang họp. Cô là ai?”

“Minh Tâm.”

“À… chị Minh Tâm. Anh Dương dặn là không tiếp nhận cuộc gọi nào từ chị.”

Điện thoại rơi khỏi tay. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như cả thế giới quay lưng.

Tối. Cô tìm đến tòa nhà Dương Thành. Lễ tân ngăn lại:

“Xin lỗi, tổng giám đốc không tiếp khách.”

“Tôi không phải khách.”

“Xin lỗi, chị cần có lịch hẹn.”

Cô đứng trong sảnh, ánh đèn trần rọi xuống khuôn mặt tái đi vì tức giận. Sau vài phút, thang máy mở, Khánh Dương bước ra, giữa vòng vây trợ lý và thư ký. Anh nhìn thấy cô. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau — một ánh nhìn không còn ấm áp, mà chứa đầy nghi ngờ.

“Anh thật sự không muốn nói chuyện sao?”

Anh ra hiệu cho mọi người rời đi. Khi chỉ còn hai người, anh nói khẽ:

“Em biết đoạn video đó từ đâu ra không?”

“Không. Nhưng tôi biết mình không làm.”

“Anh cũng muốn tin như thế. Nhưng nó chỉ nằm trong máy em.”

Câu nói ấy như tát thẳng vào mặt cô. “Anh nghĩ tôi phản bội anh sao?”

“Anh không biết phải nghĩ gì nữa.”

Không khí đặc quánh lại. Gió bên ngoài rít qua tấm kính, kéo theo tiếng mưa bắt đầu đổ xuống.

“Anh có từng tin tôi không, Khánh Dương?”

Anh không trả lời. Chỉ nhìn cô, đôi mắt trĩu nặng.

“Tin,” anh nói khẽ. “Nhưng lòng tin đôi khi cũng có hạn.”

Cô cười cay đắng:

“Vậy thì chúng ta xong rồi.”

Cô quay đi. Anh không giữ. Chỉ có tiếng giày của cô xa dần, hòa vào âm thanh mưa rơi không dứt.

Đêm ấy, cô ngồi một mình trong căn hộ tối om, ánh đèn đường xuyên qua rèm cửa thành những vệt sáng lấp loáng. Cô bật laptop, mở lại đoạn clip. Mỗi khung hình giờ đây trở nên nặng nề. Cô tua đi tua lại, rồi bất chợt dừng lại — có gì đó không đúng.

Phần hậu cảnh bị thay đổi. Bản gốc cô xem đêm trước có ánh sáng vàng dịu, còn đoạn bị phát tán lại có ánh sáng trắng, lạnh. Nghĩa là ai đó đã chỉnh sửa.

Cô nhíu mày, kiểm tra metadata của tệp. Dòng thời gian chỉnh sửa ghi rõ: 03:12 sáng, 5 ngày trước. Và địa chỉ IP… không phải từ máy cô. Là từ một thiết bị thuộc tập đoàn Dương Thành.

Cô đứng bật dậy.

Hôm sau, cô quay lại tòa nhà. Lễ tân ngăn cô, nhưng lần này cô không dừng. Cô bước thẳng lên tầng 28. Cánh cửa mở mạnh. Anh đang ngồi cùng ban truyền thông. Tất cả ngẩng lên. Cô ném tập hồ sơ xuống bàn.

“Đây là nhật ký chỉnh sửa file video. IP này là của ai?”

Căn phòng im lặng. Một người đàn ông trẻ, phụ trách truyền thông, cúi đầu. Anh ta ấp úng:

“Là tôi… nhưng tôi chỉ làm theo lệnh.”

“Lệnh của ai?”

Anh ta liếc về phía Khánh Dương.

Mọi ánh nhìn dồn lại. Không ai nói gì. Cô cảm thấy máu trong người sôi lên.

“Vậy ra anh chính là người đã tung đoạn clip đó?”

“Không phải. Tôi chỉ cho phép dùng nó để thử phản ứng dư luận.”

“Anh đã biến mọi thứ thành công cụ?”

Anh im lặng.

“Anh có biết tôi mất gì không? Uy tín, danh dự, cả cuộc sống.”

“Anh biết.”

“Vậy sao anh vẫn làm?”

“Vì nếu không, dự án sẽ chết.”

Giọng anh trầm, nhưng trong đó có nỗi đau thật. “Bọn họ định rút vốn. Anh cần một cú hích để cứu tất cả. Và chỉ có em đủ mạnh để khiến người ta chú ý.”

Cô cười khẽ, nước mắt trào ra:

“Và anh chọn cách giết tôi để cứu nó.”

Anh không nói. Cô lùi lại một bước, bàn tay run run. “Tôi tưởng ít nhất, anh sẽ khác họ.”

“Anh tưởng anh cũng khác.”

Khoảng lặng sau câu đó kéo dài mãi. Cô quay người bước ra, nhưng trước khi cửa khép lại, cô nghe giọng anh:

“Nếu có thể quay lại, anh vẫn sẽ làm như thế. Nhưng lần này, anh sẽ chọn ở lại bên em.”

Cô dừng một giây, rồi rời đi.

Trời tối. Mưa nặng hạt. Minh Tâm đi bộ qua con phố dài, không mang dù. Nước mưa hòa với nước mắt. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc: buổi tối đầu tiên họ gặp, những lời anh nói, ánh mắt anh nhìn cô trong ánh sáng. Mọi thứ giờ đây chỉ còn là tro tàn.

Điện thoại reo. Là một số lạ.

“Cô là Minh Tâm phải không? Tôi làm ở phòng lưu trữ. Có chuyện cô nên biết.”

Giọng nói run run. “Hồ sơ gốc của dự án Dưới Ánh Lửa bị sao chép từ sáu tháng trước. Người yêu cũ của anh Dương là người giữ bản quyền ban đầu. Cô ta vừa quay lại Việt Nam.”

Cô chết lặng.

“Anh nói sao?”

“Cô ta tên Trân – Phan Trân.”

Tên đó như mũi dao xuyên qua lớp ký ức. Minh Tâm nhớ rõ: đó chính là người phụ nữ từng cộng tác cùng chị cô, trước khi chị mất.

Đêm đó, cô mở lại những tài liệu cũ của chị. Giữa những trang giấy ố vàng, có một bức thư chưa gửi:

“Nếu em đọc được thư này, nghĩa là chị không còn nữa. Đừng tin những gì em thấy trên sân khấu. Có người đã dùng nghệ thuật để giấu đi sự thật. Nhưng rồi ánh sáng sẽ tự tìm đến em.”

Dòng chữ run rẩy, nhưng rõ ràng. Cô gấp thư lại, đôi mắt rực sáng. Cô hiểu — cái chết của chị không đơn giản. Và Khánh Dương, dù có tội hay không, cũng đang đứng trong mạng lưới ấy.

Sáng hôm sau, Minh Tâm nộp đơn xin nghỉ việc. Cô rời tòa soạn mà không quay đầu. Trước khi đi, cô để lại trên bàn làm việc một phong bì gửi cho Khánh Dương. Trong đó chỉ có dòng chữ:

“Ánh sáng của anh có thể cứu cả thế giới, nhưng không cứu nổi tôi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×