dưới ánh lửa cấm kỵ

Chương 8: Kẻ Đứng Sau Bóng Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố chìm trong buổi chiều lặng gió. Trên bầu trời, những đám mây xám xịt cuộn lại như báo hiệu một cơn bão sắp ập đến. Minh Tâm bước ra khỏi tòa soạn lần cuối, tay nắm chặt phong bì vừa nộp. Mỗi bước đi như trút bỏ cả một phần ký ức, nhưng trái tim cô thì không nhẹ đi chút nào.

Cô không còn là biên tập viên của Dưới Ánh Lửa. Cô chỉ còn là một người phụ nữ mang theo câu hỏi chưa có lời đáp: Ai là người thật sự đứng sau mọi chuyện?

Buổi tối, cô ngồi trong căn hộ nhỏ, ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt đầy nỗi mệt mỏi. Trên bàn là chiếc USB mà người trong phòng lưu trữ gửi cho cô. Cô cắm vào máy, mở từng tệp dữ liệu cũ. Giữa hàng loạt file, cô dừng lại ở một thư mục tên “Dự Án Gốc – Phan Trân”.

Bên trong là bản phác thảo đầu tiên của Dưới Ánh Lửa, nhưng tiêu đề khác:

“Ngọn Lửa Của Kẻ Lữ Hành – bản quyền tác giả: Lê Minh Thanh.”

Lê Minh Thanh — tên thật của chị gái cô.

Trái tim Minh Tâm như ngừng lại. Cô mở tiếp thư mục, thấy những dòng ghi chú bằng tay chị: “Trân muốn sửa phần kết – không được. Bản gốc phải giữ lại sự thật.”

Cô siết chặt tay. Mọi thứ giờ đã rõ: dự án mà Khánh Dương đầu tư, vốn dĩ là di sản của chị cô. Và Phan Trân – người từng là cộng sự – đã chiếm đoạt nó.

Sáng hôm sau, Minh Tâm tìm đến một quán cà phê cổ trên đường Trần Phú. Đó là nơi Phan Trân từng xuất hiện trong hồ sơ truyền thông của Dương Thành. Quán vắng, chỉ có vài người ngồi đọc sách. Ở góc trong cùng, một người phụ nữ đeo kính râm, mái tóc uốn nhẹ, ngón tay cầm tách trà.

“Cô là Minh Tâm?” – giọng người phụ nữ vang lên, khàn và đầy bản lĩnh.

“Phải.”

“Tôi biết sẽ có ngày cô tìm đến.”

Cô ngồi xuống. Hai người đối diện nhau trong im lặng. Trân bỏ kính ra. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt cô ta sắc sảo, đẹp nhưng lạnh như băng.

“Tôi không muốn vòng vo,” Minh Tâm mở lời. “Tại sao cô lấy tác phẩm của chị tôi?”

Trân nhấp ngụm trà, mỉm cười nhạt:

“Chị cô để lại bản thảo đó trong phòng làm việc sau khi qua đời. Tôi chỉ hoàn thiện nó. Nếu cô cho đó là chiếm đoạt, thì tùy.”

“Cô biết rõ chị tôi phản đối việc sửa phần kết.”

“Vì phần kết đó khiến dự án không bán được. Tôi chỉ làm điều cần làm.”

Câu trả lời lạnh lẽo đến mức khiến Minh Tâm nổi da gà.

“Vậy Khánh Dương thì sao? Anh ta có biết chuyện này?”

Trân khẽ nhướn mày, ánh nhìn như lưỡi dao:

“Cô nghĩ anh ta ngây thơ đến vậy sao? Chính anh ta ký duyệt cho tôi.”

Minh Tâm đứng bật dậy, tim đập mạnh. “Cô nói dối!”

“Cô tin gì tùy cô. Nhưng đừng quên, dự án đó chỉ sống được vì anh ta. Và vì tôi.”

Không đợi thêm, cô quay người bước đi. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Cô không biết mình đi đâu, chỉ biết lòng đầy hỗn loạn.

Nếu lời Trân là thật, thì Khánh Dương không chỉ phản bội cô, mà còn phản bội cả người chị đã khuất.

Tối muộn, cô đến tòa nhà Dương Thành. Tầng 28 vẫn sáng đèn. Không khí lạnh buốt. Khi cánh cửa mở ra, anh đang đứng trước cửa sổ, bóng lưng cao lớn phản chiếu trong kính.

“Anh biết chuyện đó từ trước, đúng không?”

Anh không quay lại. “Chuyện gì?”

“Rằng dự án này là của chị tôi. Rằng Phan Trân đã lấy nó.”

Anh im lặng. Sự im lặng dài hơn bất cứ lời thú nhận nào.

Cô bước lên, giọng run: “Vì sao anh giấu tôi?”

“Vì nếu em biết, em sẽ không bao giờ tham gia.”

“Anh nghĩ tôi cần lòng thương hại của anh sao?”

“Không. Anh nghĩ em cần sự thật muộn màng.”

Cô nghẹn lại. Nước mắt dâng lên, nhưng cô không để rơi.

“Anh yêu tôi hay yêu bóng hình của chị tôi?”

Câu hỏi khiến anh khựng lại. Một giây, hai giây, rồi anh đáp khẽ:

“Anh không biết nữa.”

Đó là khoảnh khắc cô thấy mọi thứ sụp đổ.

Cô quay người bỏ đi, nhưng anh nắm tay cô lại.

“Minh Tâm, nghe anh nói.”

“Buông ra.”

“Không. Em không hiểu đâu. Anh nợ chị em, nhưng anh yêu em. Hai điều đó không giống nhau.”

“Vậy sao anh giấu tôi? Sao để tôi trở thành công cụ cứu dự án của anh?”

Anh không trả lời. Cô nhìn thấy trong mắt anh sự mệt mỏi của một người đã đi quá xa để quay đầu.

“Em nghĩ anh chưa từng hối hận sao?” Anh nói khẽ, giọng lạc đi. “Anh mất ngủ suốt ba năm vì cái chết của chị em. Anh tưởng rằng làm lại dự án này là cách để chuộc lỗi. Nhưng rồi em xuất hiện, và mọi thứ anh kiểm soát đều sụp đổ.”

“Anh có biết mình vừa nói gì không?”

“Anh biết. Và anh cũng biết mình đang đánh mất em.”

Cô đứng lặng. Tiếng mưa ngoài kia hòa vào tiếng thở nặng nề trong căn phòng. Mọi thứ đều lạnh, chỉ còn đôi mắt anh nóng rực.

“Em có thể ghét anh, nhưng đừng hủy bỏ dự án. Nó là ước mơ của chị em.”

“Không. Từ giờ, nó không còn là của ai nữa.”

Ngày hôm sau, tin tức nổ tung. Các tờ báo đồng loạt đưa tin:

“Dưới Ánh Lửa bị tố đạo ý tưởng – nghi vấn bản quyền.”

Tập đoàn Dương Thành lao đao. Phan Trân biến mất khỏi truyền thông. Khánh Dương bị yêu cầu rút lui khỏi dự án.

Còn Minh Tâm – cô được gọi lên phỏng vấn như “người tố cáo đầu tiên”. Nhưng cô từ chối tất cả.

Trong tâm trí cô, sự thật không phải để trả thù, mà để giải thoát.

Đêm, cô ngồi bên cửa sổ, viết những dòng cuối trong cuốn sổ chị để lại. Dưới ánh đèn, chữ cô run nhẹ nhưng dứt khoát:

“Sự thật không phải là ánh sáng. Nó là vết nứt trong bóng tối, nơi con người nhìn thấy chính mình.”

Cô gấp sổ lại. Bên ngoài, thành phố vẫn sáng rực đèn. Dù scandal lan rộng, Dưới Ánh Lửa vẫn được nhắc đến ở khắp nơi. Nhưng với cô, ngọn lửa ấy đã tàn.

Một buổi tối, cô nhận được email không tên. Trong đó chỉ có một dòng:

“Anh rời đi rồi. Đừng tìm anh. Khi em thấy ánh sáng lần nữa, hãy nhớ: anh vẫn ở trong đó.”

Kèm theo là một tệp đính kèm – tấm ảnh cũ của họ tại trường quay, ánh sáng vàng phủ lên hai người. Dưới ảnh, là dòng chữ viết tay:

“Dưới ánh lửa, không ai là vô tội.”

Cô khẽ chạm vào màn hình, lòng trào dâng cảm giác vừa đau vừa ấm.

Cơn gió ngoài kia thổi mạnh, tấm rèm khẽ tung. Minh Tâm ngẩng lên, ánh mắt lặng lẽ, nhưng sâu như đáy đêm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×