Bữa tiệc xã giao kết thúc đã gần nửa đêm, và Hạ Vy cảm thấy mệt mỏi rã rời. Lãnh Phong không để cô về nhà, anh đưa cô thẳng đến căn penthouse sang trọng của mình. Hạ Vy hoảng loạn, cô cố gắng phản kháng. “Thưa giám đốc, tôi… tôi phải về nhà. Mẹ tôi đang chờ…” – cô lắp bắp.
Lãnh Phong không nói gì, anh chỉ đi đến gần, và anh đã nắm lấy tay cô. “Cô là của tôi. Cô phải ở bên tôi.” – Lãnh Phong nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại đầy sự chiếm hữu. Hạ Vy cảm thấy một sự sợ hãi. Cô biết rằng Lãnh Phong đang muốn làm gì. Cô đã cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực của cô không thể nào chống lại được anh. Lãnh Phong đã bế cô lên, và anh đã đưa cô vào một căn phòng.
Căn phòng rộng lớn, nội thất sang trọng, những bức tranh đắt tiền treo trên tường. Lãnh Phong đã đặt Hạ Vy lên giường, và anh đã đứng nhìn cô. Hạ Vy cảm thấy một sự nhục nhã và sợ hãi. Cô đã cố gắng che giấu cơ thể mình, nhưng cô không thể.
“Cô không cần phải sợ. Cô là của tôi.” – Lãnh Phong nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại đầy sự lạnh lùng. Anh đã đi đến gần, và anh đã hôn lên môi cô. Hạ Vy đã cố gắng chống cự, nhưng cô không thể. Lãnh Phong đã hôn cô một cách nồng nhiệt, và anh đã làm cho cô cảm thấy một sự rung động kỳ lạ.
Hạ Vy đã khóc. Cô đã cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô không muốn điều này. Cô không muốn bị một người đàn ông chiếm hữu. Cô không muốn trở thành một món đồ chơi. Nhưng cô lại không thể làm gì được. Sức lực của cô không thể nào chống lại được anh. Lãnh Phong đã cởi chiếc váy dạ hội lộng lẫy của cô, và anh đã hôn lên cơ thể cô. Hạ Vy đã cảm thấy một sự run rẩy, một sự sợ hãi. Nhưng cô lại không thể làm gì được.
Đêm đó, Hạ Vy đã trở thành "sủng vật" của Lãnh Phong. Cô đã bị anh chiếm hữu, không chỉ trên phương diện công việc, mà còn cả về thể xác. Cô đã bị anh giam cầm trong căn penthouse sang trọng của mình, và cô đã phải tuân theo mọi yêu cầu của anh. Lãnh Phong đã biến cô thành một món đồ chơi độc quyền, một món đồ chơi chỉ thuộc về một mình anh.
Sáng hôm sau, Hạ Vy tỉnh dậy trong vòng tay của Lãnh Phong. Cô cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô đã khóc. Cô muốn rời khỏi căn phòng này, muốn rời khỏi người đàn ông này. Nhưng cô lại không thể. Cô biết rằng cô cần tiền để lo cho mẹ. Cô biết rằng cô không thể từ bỏ công việc này.
Lãnh Phong tỉnh dậy, và anh đã nhìn Hạ Vy. Anh đã hôn lên trán cô, và anh đã nói: “Từ bây giờ, cô là của tôi. Cô phải tuân theo mọi yêu cầu của tôi. Nếu cô không làm theo, tôi sẽ làm hại mẹ cô.” Hạ Vy đã rất sợ hãi. Cô không thể tin rằng Lãnh Phong lại là một người tàn nhẫn như vậy. Cô đã phải đồng ý. Cô đã phải chấp nhận số phận của mình.