dưới bóng đêm khát vọng

Chương 3: Vết Nứt Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng buổi sớm le lói len qua khe rèm cửa, chiếu lên tấm ga trắng nhàu nát. An Nhiên mở mắt, đầu óc choáng váng vì thiếu ngủ. Cả cơ thể cô mỏi nhừ, từng vết hằn còn in rõ trên da thịt. Mùi hương của Minh vẫn phảng phất đâu đây, như một dấu ấn vô hình bám riết không buông.

Cô quay sang bên cạnh – chiếc giường đã trống. Minh không còn ở đó. Trên bàn chỉ để lại một tờ giấy nhỏ: “Anh có việc gấp. Em cứ nghỉ ngơi. – Minh”

An Nhiên cầm tờ giấy, tim nhói lên một cảm xúc lạ. Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, gọn gàng, lạnh lùng, nhưng lại khiến lòng cô chao đảo. Đêm qua, anh đã cuốn lấy cô bằng sự mãnh liệt khó cưỡng. Còn sáng nay, anh biến mất, như thể tất cả chỉ là một giấc mộng thoáng qua.

Cô bước xuống giường, đôi chân trần chạm vào sàn lạnh buốt. Nhìn bản thân trong gương, An Nhiên thấy một cô gái xa lạ: đôi mắt thâm quầng, mái tóc rối bời, và ánh nhìn vừa hoang mang vừa khao khát.

“An Nhiên… mày đang làm gì thế này?” – Cô tự thì thầm, cố tìm chút lý trí trong cơn rối loạn.

Cả ngày hôm đó, An Nhiên làm việc trong trạng thái mơ màng. Từng cái ly, cái tách trên quầy bar đều khiến cô nhớ lại những hình ảnh cháy bỏng của đêm trước. Cô cố xua đi, nhưng càng né tránh, những ký ức ấy càng hiện về rõ rệt: hơi thở nóng bỏng bên tai, vòng tay siết chặt, nhịp tim hòa lẫn…

Khách trong quán đông, nhưng cô vẫn vô thức ngóng về góc bàn quen thuộc. Minh không đến. Suốt ba đêm liên tiếp, chỗ ngồi ấy trống không.

An Nhiên bồn chồn, thất vọng, thậm chí cả giận hờn vô cớ. Cô tự hỏi: phải chăng mình chỉ là một cuộc chơi của anh? Phải chăng tất cả những dịu dàng thoáng qua chỉ là dối trá?

Nhưng mỗi khi nghĩ đến nụ cười của Minh, đến ánh mắt u tối nhưng đầy mê hoặc ấy, lòng cô lại mềm nhũn, không thể ghét bỏ.

Đêm thứ tư, khi quán gần đóng cửa, Minh bất ngờ xuất hiện. Vẫn sơ mi đen, vẫn phong thái điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi.

An Nhiên tim đập thình thịch, vừa muốn chạy đến trách móc, vừa muốn lao vào vòng tay anh. Nhưng khi Minh ngồi xuống, cô chỉ thốt lên một câu:

“Anh đi đâu mấy ngày qua?”

Minh nhìn cô, không trả lời ngay. Anh rót rượu, uống cạn, rồi mới chậm rãi đáp:

“Anh bận… công việc.”

Giọng anh trầm, dứt khoát, như muốn chặn đứng mọi câu hỏi.

An Nhiên mím môi, cảm giác hụt hẫng lan khắp lồng ngực. Cô muốn hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh quá lạnh. Thay vào đó, cô chỉ lặng lẽ dọn bàn, lòng nặng trĩu.

Sau khi quán đóng cửa, Minh vẫn ngồi đó. Anh gọi cô lại:

“Ra ngoài đi dạo chút nhé.”

An Nhiên thoáng do dự. Cô sợ, sợ mình lại chìm sâu hơn, nhưng rồi vẫn gật đầu.

Họ đi bộ dưới hàng cây ướt sương. Minh im lặng, bàn tay cầm điếu thuốc cháy dở. An Nhiên liếc nhìn anh, muốn phá tan sự im lặng.

“Anh… thật sự là ai?” – Cô hỏi, giọng run rẩy.

Minh khẽ nhếch môi, nhả khói trắng mờ ảo. “Anh chỉ là một kẻ mệt mỏi, tìm chút quên lãng thôi.”

Câu trả lời mơ hồ, nhưng trong đôi mắt anh, An Nhiên thấy rõ một tầng u ám khó lột tả. Cô bỗng thấy sợ – không phải sợ anh, mà sợ rằng mình đang bước vào một vùng tối mà mình không đủ sức thoát ra.

Họ dừng chân bên một cây cầu vắng. Dòng sông đêm loang loáng ánh đèn. Minh dụi điếu thuốc, quay sang nhìn cô. Ánh mắt anh như hớp lấy hồn cô.

“Em hối hận không?” – Anh hỏi, giọng khàn khàn.

“Về chuyện gì?”

“Về đêm đó.”

An Nhiên nghẹn lời. Trong tim cô dấy lên hàng trăm cảm xúc: sợ hãi, hổ thẹn, nhưng cũng đầy khao khát. Cuối cùng, cô chỉ khẽ lắc đầu.

“Không.”

Một thoáng yên lặng, rồi Minh bất ngờ kéo cô vào lòng. Cái ôm chặt đến mức cô nghe rõ nhịp tim anh dồn dập. Anh thì thầm bên tai:

“Đừng tin anh. Nhưng cũng đừng rời xa anh.”

Câu nói mâu thuẫn khiến cô bàng hoàng. Nhưng thay vì rời ra, An Nhiên lại siết chặt vòng tay, như một kẻ ngốc lao vào lửa.

Từ hôm đó, Minh xuất hiện thất thường. Có khi ba đêm liền anh không đến, nhưng chỉ cần một lần quay lại, mọi giận hờn trong An Nhiên đều tan biến. Anh mang đến cho cô những đêm nồng cháy, những phút giây tưởng chừng cả thế giới sụp đổ cũng không quan trọng. Nhưng sau đó, anh lại biến mất, để cô đơn độc với khoảng trống và nỗi nhớ.

Bạn bè cùng làm việc bắt đầu để ý. Họ thì thầm: “Cẩn thận đấy, anh ta không giống người bình thường.” Nhưng An Nhiên phớt lờ. Lý trí cô biết họ nói đúng, nhưng trái tim lại chọn tin vào những khoảnh khắc Minh ôm cô, hôn cô, nhìn cô bằng ánh mắt vừa khao khát vừa xót xa.

Một đêm, sau khi rời khách sạn cùng Minh, An Nhiên vô tình thấy một người đàn ông khác đứng chờ ngoài cổng. Ông ta mặc vest, tóc muối tiêu, khuôn mặt lạnh lùng. Khi Minh bước ra, ánh mắt hai người chạm nhau – một sự đối đầu ngầm, đầy căng thẳng.

“Anh lại gây rắc rối rồi, Minh.” – Người đàn ông cất giọng, trầm và sắc lạnh.

An Nhiên sững sờ, không hiểu chuyện gì. Minh siết tay cô, kéo đi, không giải thích. Nhưng ánh mắt anh thoáng lóe lên tia nguy hiểm.

Đêm ấy, lần đầu tiên An Nhiên nhận ra: bên cạnh sự quyến rũ và đam mê, Minh còn mang theo cả một bí mật lớn lao – một bóng tối mà cô chưa từng biết.

Trở về căn phòng trọ nhỏ, An Nhiên ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Thành phố ngoài kia vẫn rực rỡ, nhưng với cô, tất cả trở nên mờ ảo. Cô chạm tay lên ngực, nơi tim đập loạn nhịp, vừa khao khát, vừa bất an.

Cô biết, mình đã đi quá xa. Nhưng cô cũng hiểu, từ giờ đã không còn đường quay lại. Minh giống như rượu mạnh – càng uống càng say, càng say càng muốn uống thêm, dù biết rằng sẽ có ngày hủy hoại bản thân.

Và vết nứt đầu tiên trong lòng cô đã xuất hiện. Vết nứt nhỏ bé, nhưng nếu cứ để mặc, sẽ ngày càng rộng ra, cho đến khi tất cả vỡ vụn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×