An Nhiên ngồi trong quán cà phê, mắt vô thức nhìn ra cửa. Tối nay trời không mưa, phố xá sáng rực ánh đèn, người qua lại nhộn nhịp. Nhưng trong lòng cô, một khoảng trống nặng trĩu.
Minh đã ba ngày không xuất hiện. Sau lần chạm mặt người đàn ông lạ hôm trước, anh hoàn toàn biến mất. Điện thoại, tin nhắn – cô đều không có, vì ngay từ đầu, Minh chưa từng cho cô cách liên lạc nào. Anh đến, anh đi, như cơn gió thoảng. Chỉ mình cô đứng lại, chờ đợi trong mỏi mòn.
“Lại đợi anh ta à?” – Linh, cô bạn đồng nghiệp, khẽ hỏi.
An Nhiên giật mình, vội lắc đầu. “Không… không có.”
Nhưng nụ cười của Linh đầy ẩn ý. “An Nhiên, tớ không muốn xen vào chuyện riêng của cậu, nhưng anh ta không giống người bình thường. Đêm nào cũng uống rượu, toàn những loại đắt tiền. Nhìn dáng vẻ, cậu nghĩ anh ta chỉ là một người đàn ông cô đơn à?”
An Nhiên im lặng. Tim cô thoáng run lên khi nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông tóc muối tiêu hôm đó. Minh chắc chắn không chỉ là một vị khách bình thường.
Quán bắt đầu vãn khách. Đêm khuya, An Nhiên bước về phòng trọ. Con đường vắng lặng, chỉ còn ánh đèn đường kéo dài thành những vệt sáng mờ. Cô ôm chặt túi xách, bước nhanh hơn.
Bất chợt, từ góc hẻm, một bóng người bước ra. Là Minh.
Anh vẫn sơ mi tối màu, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng quắc trong đêm.
“Anh…” – An Nhiên thảng thốt, vừa vui mừng vừa oán trách. – “Anh đi đâu mấy ngày nay? Em…”
Câu nói nghẹn lại khi Minh tiến đến gần, đặt ngón tay lên môi cô, ra hiệu im lặng. Ánh mắt anh cảnh giác, lia nhìn khắp con đường.
“Đi với anh.” – Anh nói khẽ.
An Nhiên chưa kịp phản ứng, Minh đã nắm lấy tay cô, kéo đi. Hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang, mạnh mẽ nhưng cũng đầy căng thẳng.
Họ rẽ vào một con đường nhỏ, rồi dừng lại dưới gốc cây vắng. Minh quay lại, ánh mắt nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
“Có lẽ… em nên tránh xa anh.”
Câu nói khiến An Nhiên chết lặng. “Tại sao? Anh… anh đang nói gì vậy?”
Minh hít một hơi sâu, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc nhưng không châm lửa. “Anh có những việc em không thể hiểu. Thế giới của anh… không dành cho em.”
“Nhưng em đâu quan tâm!” – An Nhiên bật thốt, nước mắt rưng rưng. – “Em chỉ biết… em cần anh.”
Minh nhìn cô rất lâu. Đôi mắt anh tối sẫm, như bầu trời đêm không trăng sao. Anh khẽ chạm vào má cô, vuốt nhẹ. “Em ngây thơ quá, An Nhiên. Em không biết mình đang bước vào đâu đâu.”
Khoảnh khắc yên lặng kéo dài. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi ẩm lạnh. Cuối cùng, Minh kéo cô vào lòng, ôm chặt. Vòng tay anh vẫn như mọi lần – mạnh mẽ, nồng ấm, nhưng lần này xen lẫn một nỗi bất an rõ rệt.
“Anh không muốn làm em tổn thương.” – Giọng anh khàn đặc.
“Em không sợ tổn thương… nếu đó là vì anh.” – Câu trả lời bật ra, như thể An Nhiên đã chờ rất lâu để nói.
Minh siết cô mạnh hơn, rồi bất ngờ cúi xuống hôn. Nụ hôn không còn cuồng nhiệt như lần trước, mà nặng trĩu, đau đớn. Nó giống như một lời tạm biệt, hơn là khởi đầu.
An Nhiên nhận ra, nỗi sợ hãi đang len vào trái tim. Cô cảm giác Minh đang che giấu điều gì đó, một bí mật đủ lớn để khiến anh muốn đẩy cô ra xa.
Đêm hôm đó, Minh đưa cô về tận phòng trọ, nhưng không bước vào. Anh đứng ở bậc thềm, ánh mắt vẫn dõi theo cô cho đến khi cánh cửa khép lại.
Trong bóng tối, An Nhiên tựa lưng vào cửa, trái tim run rẩy. Cô cảm thấy, bóng tối không chỉ còn ở ngoài kia nữa, mà đã lặng lẽ len lỏi vào cuộc đời mình.
Cô nhớ lại câu nói của Minh: “Đừng tin anh. Nhưng cũng đừng rời xa anh.”
Một nghịch lý… nhưng cô đã sa vào, không thể quay đầu.
Ngày hôm sau, An Nhiên đến quán làm việc, tâm trạng rối bời. Khi dọn bàn, cô vô tình nhặt được một tờ báo để quên. Trên trang nhất là một tiêu đề lớn:
“Doanh nhân trẻ Lê Minh dính tin đồn liên quan đến đường dây kinh doanh ngầm.”
Tim cô thắt lại. Cái tên hiện rõ trước mắt. Lê Minh.
Ảnh chụp kèm theo, gương mặt điển trai, lạnh lùng, đúng là người đàn ông của cô.
An Nhiên choáng váng, ngồi phịch xuống ghế. Mọi mảnh ghép trong đầu cô vụt sáng: những lần anh biến mất, những người đàn ông bí ẩn, ánh mắt u tối… tất cả dường như có lời giải.
Minh không chỉ là một người đàn ông cô đơn tìm rượu giải sầu. Anh là một kẻ thuộc về thế giới ngầm, nơi đầy quyền lực, tiền bạc và máu.
Đêm hôm ấy, khi An Nhiên một mình trở về, lòng tràn ngập hoang mang. Cô vừa sợ hãi, vừa không thể dứt khỏi cảm giác khao khát mỗi khi ở bên Minh.
Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống bóng cô kéo dài trên vỉa hè. Trong khoảnh khắc, cô bỗng hiểu: con đường mình chọn không còn là lối đi thẳng thắn. Nó u tối, gập ghềnh, và chỉ cần một bước sai, cô có thể rơi vào vực sâu.
Nhưng An Nhiên biết, cô đã không thể quay lại nữa.