dưới bóng đêm khát vọng

Chương 8: Luật Chơi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Luật chơi,” Quang nói. “Một: máy này chỉ nhận cuộc từ tôi và… một số duy nhất. Hai: nếu ai đến cửa phòng cô, chỉ mở khi họ nói mật khẩu trọn câu. Ba: nếu buộc phải báo hướng đi cho chúng tôi, đừng dùng chữ cái. Dùng mũi tên. Và nhớ: mũi tên không phải lúc nào cũng chỉ đường.”

“Ông đang bảo tôi… có thể phải báo?” – An Nhiên hỏi.

“Bảo cho ai,” Quang sửa, “và báo cái gì. Có khi thứ cô báo không phải là cách anh ấy đi, mà là cách cô đi.”

Ông đứng lên, đặt tay lên lưng ghế một giây như đặt một dấu chấm: “Cô có thể ghét tôi. Vai của tôi là người giữ dù. Giữ cho Minh còn khô ít nhất một bên vai. Còn cô, nếu muốn đứng dưới mái hiên kia, phải biết khi nào khép cửa.”

Ông rời quán, để lại chiếc hộp đen. Bên ngoài, trời âm u như thể nắng bị chặn bởi một bàn tay vô hình.

Tối đó, Minh đến thật, sớm hơn mọi khi. Anh không ngồi vào bàn quen thuộc mà đứng tựa bên cửa sổ, nhìn xuống dòng người. Ánh đèn phản chiếu một lớp lấp lóa trên cổ tay áo anh, như một vệt nước.

An Nhiên mang ly nước ấm, đủ gần để nghe hơi thở anh sâu hơn thường lệ. “Anh ngủ không đủ,” cô nói khẽ.

“Không có nhiều thứ để mơ,” Minh đáp, giọng êm. Anh chạm tay vào thành cửa kính, vẽ một dấu vết mờ như một đường thắng gấp. “Tối nay anh sẽ không ngồi lâu. Sẽ có người đi qua. Em không cần nhìn họ.”

“Em biết,” cô đáp, tự hỏi từ khi nào những câu như thế trở thành đối thoại của họ.

Một tiếng sau, quán thưa khách. Trước cửa, mưa lơ thơ. An Nhiên thu dọn quầy, cố không nhìn đồng hồ. Chiếc điện thoại cũ nằm trong túi áo, nặng như đá nhỏ. Trong đầu cô lặp đi lặp lại hai chữ: Ánh đèn.

Mười giờ bốn mươi. Minh rời quán. Anh nhìn cô nửa giây – cái nhìn ngắn đến mức như không – rồi mở cửa. Gió lọt vào, mang theo mùi mưa vừa chớm.

Đúng lúc ấy, “phóng viên” bước vào từ phía đối diện, như đã đợi ở lề đường. Hắn không vào quán. Hắn đứng dưới mái hiên, châm thuốc, hơi khói tan nhanh trong mưa. Khi Minh rẽ phải, hắn rút điện thoại, ngón tay sẵn tư thế bấm gửi.

Nhịp tim An Nhiên chệch một phách. Trong túi, máy rung – không phải chiếc smartphone của cô, mà là máy cũ của Quang. Tin nhắn duy nhất bật lên: “Đèn.”

Cô hiểu: đến lúc khép cửa.

An Nhiên bước ra mái hiên. “Anh ơi,” cô gọi, giọng đủ to để át tiếng mưa, “quán đóng rồi. Mời anh hôm khác.”

“Phục vụ gì mà đuổi khách thế?” – Hắn cười, mắt liếc về hướng Minh vừa đi. “Có vẻ cô bận việc hơn.”

Cô hít một hơi, lấy điện thoại “ngu mốc” trong túi, bấm gửi biểu tượng mũi tên… lên. Không trái, không phải. Lên.

Cô không biết nó có nghĩa gì trong bản đồ của Quang. Cô chỉ biết, ngay lúc này, nếu cô nói sự thật theo cách hắn muốn, những lời nói sau này của cô sẽ mất giá trị mãi mãi.

Hắn cau mày, như không hiểu. Rồi hắn cũng bật cười, nhún vai. “Chiều lòng cô vậy.” Hắn rời mái hiên, nhưng không đi theo hướng Minh. Hắn băng qua đường, biến vào dòng người.

An Nhiên quay vào quán, tay vẫn run nhẹ. Cô rót nước uống, nước trào khỏi mép ly. Linh nhìn cô lạ lẫm: “Cậu ổn không?”

“Ừ.” – Cô đáp, và nhận ra “ổn” là từ dùng để dán lên một bức tường vừa nứt.

Gần nửa đêm, Minh nhắn: “Về đi. Đừng mở cửa khi không nghe mật khẩu.”

Cô trả lời một chữ: “Đèn.” Không đầy bốn phút, tin nhắn đến: “Ánh đèn.” – đủ trọn câu, đủ để cô thở ra.

Về đến phòng, cô bật đèn mờ. Thành phố bên ngoài không còn ồn: mưa đã dứt. Cô đặt điện thoại “ngu mốc” bên cạnh chiếc bút máy. Hai món đồ – một thứ để nói ít đi, một thứ để viết nhiều hơn – trông như một cặp đôi kỳ quặc mà lại hợp lý.

Một bóng người lấp ló ngoài cửa. Cô dừng lại, tim nảy lên một nhịp. “Mật khẩu?”

Giọng Minh, khẽ: “Ánh đèn.”

Cô mở cửa. Anh bước vào, ướt sũng. Áo anh có vệt sẫm… không phải mưa.

Máu, mỏng như một đường mực rỉ, chảy xuống cổ tay.

An Nhiên lao đến, kéo anh ngồi xuống. “Anh bị—”

“Không nặng,” Minh nói, hơi thở ổn nhưng mắt trũng. “Một mảnh kính thôi. Anh… đã kéo được người cần kéo.”

“Người nào?” – Câu hỏi bật ra, rồi dừng ở lưỡi. Cô nuốt vào, nhớ lại luật chơi: đừng hỏi. Nhưng cơ thể cô không theo kịp đầu óc; tay cô run khi lấy băng gạc, sát trùng. Mùi thuốc thoảng lên như một đoạn ký ức trắng.

Minh nắm cổ tay cô nhẹ, như để cô bớt run. “Em đã làm đúng,” anh nói, giọng đều. “Mũi tên lên. Quang hiểu.”

“Em không biết nó nghĩa gì.”

“Đủ để anh biết em không bán anh.” – Anh nhìn cô, ánh mắt lần này không có bóng tối, chỉ có một kiểu ấm mơ hồ: ấm của một căn phòng tắt bớt đèn nhưng vẫn đủ sáng để nhìn nhau. “Và đủ để người kia biết… em không thuộc về hắn.”

An Nhiên buộc chặt băng. “Còn hắn? Hắn sẽ lại đến.”

“Ừ.” – Minh gật, nghiêng đầu dựa lưng vào tường. “Những người như vậy luôn quay lại. Vì họ sống bằng vòng lặp. Nhưng…” – anh ngước nhìn, nụ cười thoáng qua như đường bút mảnh – “họ ghét khi vòng lặp bị lệch một độ.”

Anh nhắm mắt vài giây. Khi mở ra, ý thức đã sắc lại. “Ngày mai, có thể sẽ ồn. Quang sẽ làm vài việc để đổi hướng tiếng ồn. Em đừng lo nếu thấy nhiều bóng lạ đi ngang hẻm.”

“Còn anh?” – Cô hỏi. “Anh sẽ đi đâu?”

Minh im lặng. Trong im lặng đó, có tiếng kim giây trên tường đi qua một con dốc. “Anh phải trả cái giá nhỏ cho việc nói thật.” – Anh nói rốt cuộc, bình thản đến đáng sợ. “Người trong chỗ anh không thích những câu ‘anh sẽ nói’ của tối qua.”

“Cái giá… là gì?” – Cô khàn giọng.

“Lùi một bước,” anh đáp, “để người khác tiến một bước. Và chịu một vết cắt để nhắc mình: đừng nhầm lẫn giữa ánh sáng và lỗ thủng.”

An Nhiên muốn ôm lấy anh, giữ anh lại, nói với anh rằng cô không cần sự can đảm của anh đổi bằng máu. Nhưng cô chỉ đặt tay lên cổ tay băng trắng, giữ yên. Vì cô hiểu: ôm là giữ, còn giữ là buộc. Mà tối nay, thứ anh cần là được… không bị buộc.

Minh nhìn chiếc bút máy trên bàn. “Em viết gì hôm qua?”

“‘Tôi đã chọn.’”

“Vậy hôm nay viết thêm một câu.” – Anh khẽ mỉm cười. “Tôi chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.”

Cô mở bút, mực đen vừa đủ, viết chầm chậm từng chữ. Bàn tay bớt run, như thể mỗi nét là một sợi dây trói nỗi sợ lại vào chỗ nó nên ở.

Ngoài cửa sổ, đèn đường mờ đi rồi sáng lại – một nhịp chớp bình thường mà ngay giờ phút này bỗng có nghĩa. Minh khẽ đứng dậy.

“Anh đi sao?” – Cô ngẩng lên.

“Ở lại đêm nay là… tham.” – Anh chạm nhẹ lên trán cô, một nụ hôn không mùi, không vị, nhưng khó quên. “Sáng sớm anh sẽ đến chỗ Quang. Nếu em không thấy anh tối mai… đừng chờ quá khuya.”

Câu nói lặp lại như ở đêm trước, nhưng cảm giác thì khác: giống như người ta đi qua cùng một cây cầu, lần này thấy nước dưới sâu hơn.

Anh ra cửa. “Mật khẩu?” – Cô hỏi theo phản xạ.

Minh quay lại, ánh mắt dịu mà mệt: “Ánh đèn đã tắt.”

Cô giật mình – khác với câu ban đầu. Anh nháy mắt: “Khi anh quay lại, anh sẽ nói câu cũ. Còn khi anh rời đi, em nghe câu này. Để biết… mọi thứ vẫn trong ý thức của chúng ta.”

Cánh cửa khép, cách một tiếng. Căn phòng trở về trạng thái lặng, chỉ còn tiếng mưa đứt quãng đâu đó trên mái nhà hàng xóm, như ai đang thử nhịp.

An Nhiên ngồi xuống, tay ôm cốc nước ấm đã nguội. Cô nhìn hai câu mình vừa viết, chồng lên nhau như hai lớp kính. Trong khoảng giữa hai lớp, bóng mình mờ mờ. Cô thở ra, đều, và lần đầu tiên từ nhiều ngày, giấc ngủ đến như một chiếc khăn mỏng phủ lên mắt, không nặng, không thắt.

Đêm đó, cô mơ thấy một con hẻm dài, cuối hẻm là một đốm sáng nhỏ. Cô bước lại gần, hóa ra không phải ánh sáng, mà là một chữ viết bằng mực đen treo lơ lửng trên không: “Đèn.”

Cô đưa tay chạm vào. Chữ Đèn tan thành vệt mưa, rơi xuống, hòa vào lòng bàn tay. Khi cô mở mắt, trời đã gần sáng. Điện thoại cũ không có cuộc gọi nào. Nhưng ở đáy lòng cô, một điều rõ ràng hơn bất cứ chuông nào: nếu muốn đi tiếp, cô phải học cách bước trong bóng tối mà không quên đôi mắt mình từng nhìn thấy gì.

Sáng hôm sau, cô gấp mẩu giấy, cho vào túi, đến quán sớm hơn một giờ. Linh ngạc nhiên: “Nay siêng thế?”

An Nhiên cười. “Đêm qua ngủ ngon.”

Cô bật ấm nước, hơi nóng bốc lên như một dải sương ấm áp. Đèn trên trần chớp nhẹ – lần này, cô không giật mình. Cô biết, khi đèn chớp, có người đâu đó vẫn đang đứng dưới mưa, giữ cho một bên vai của thành phố khỏi ướt.

Và ở phía bên kia của “bên vai”, ở một nơi cô không thấy, có lẽ Minh đang trả cái giá nhỏ cho một lời nói thật. Còn cô, nhiệm vụ duy nhất: giữ cho những câu mình viết không đổi nghĩa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×