Buổi sáng bắt đầu bằng một sự bình thản giả tạo. Trời ít mây, nắng non đậu trên mặt đường ướt như những mảnh kính mỏng. An Nhiên đến quán sớm, mở ấm nước, lau quầy, xếp ly thẳng hàng. Việc lặp lại động tác quen khiến nhịp tim cô trở về một phách đều, như vừa đi qua một đoạn dốc.
Chiếc bút máy nằm trong ngăn kéo. Cô mở nắp, mực vẫn dày, đen và yên. Cô viết vài dòng vào tờ giấy nhỏ, không phải nhật ký, chỉ là một lời nhắc: “Đèn chớp không phải lúc nào cũng báo mất điện.” Câu nói nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng với cô, nó là dây đỡ cho những ngày gió. Khi đặt bút xuống, cô có cảm giác bàn tay bớt phải chống đỡ cả thân người.
Khách đầu tiên của buổi sáng là một đôi trẻ tranh cãi bằng giọng nhỏ nhưng đủ sắc. Họ gọi hai cốc sữa đá, ngồi sát, mặt quay đi. An Nhiên bưng đồ uống, mỉm cười, tự nhắc mình: ai cũng có bão, chỉ khác tầm và hướng. Giữa muôn cơn bão ấy, Minh của cô là loại bão người ta thường đưa vào dự báo thời tiết bằng những ký hiệu không dành cho dân thường.
Gần trưa, cánh cửa kính bật mở. Người đàn ông “phóng viên” bước vào. Lần này hắn đội mũ lưỡi trai, đeo kính gọng mảnh, mặc áo sơ mi nhạt màu gài kín cổ như thể muốn đóng đinh mình vào một hình ảnh nghiêm chỉnh. Nhưng nụ cười vẫn là vết xước cũ.
“Chào cô.” – Hắn đặt một phong bì mảnh lên quầy, không nói thêm.
An Nhiên không chạm phong bì. “Quán không nhận thư.”
“Thư không gửi quán, thư gửi người.” – Hắn rút trong phong bì một tấm ảnh in. Không còn là ảnh xiên mờ. Đây là ảnh màu, rõ, cắt ở khoảnh khắc trong hẻm: Minh nghiêng người chặn cô sau lưng, tay anh bấu vào tường, vệt máu sẫm trượt dọc cổ tay áo. Ảnh dừng đúng lúc đôi mắt anh nhìn cô. Một giây riêng tư bị ghim vào giấy.
“Không đẹp à?” – Hắn hỏi, giọng đùa. “Tôi có tấm khác, không máu, nhưng mắt không ‘biết kể chuyện’ bằng.”
An Nhiên giữ bình tĩnh bằng cách nắm chặt mép quầy. “Anh muốn gì.”
Hắn đặt thêm một tờ giấy, chỉ có ba dòng:
Ngày/giờ Minh đến quán.
Ai thường gặp anh ta sau khi rời quán (mặc áo gì, cao hay thấp).
Một lần duy nhất – gửi vị trí anh ta đứng lâu hơn ba phút (một góc đường, một mái hiên, một quầy vé số).
“Chỉ ba thứ.” – Hắn thở ra, làm như nhượng bộ. “Tôi không yêu cầu hướng đi hay biển số. Tôi văn minh.”
“Đổi lại?” – Cô hỏi, nhận ra giọng mình đã khàn.
“Đổi lại, không ai nhìn thấy tấm ảnh này, trừ hai ta.” – Hắn miết ngón tay lên tấm ảnh, dừng ở đôi mắt Minh như cố ý. “Đôi mắt có giá, cô biết mà.”
“Giá bao nhiêu?” – Lần đầu cô hỏi giá một thứ không muốn mua.
“Cô không trả bằng tiền.” – Hắn nhoẻn cười. “Cô trả bằng vài dòng tin nhắn. Rẻ hơn cảm giác tội lỗi, đúng không?”
An Nhiên nhìn thẳng hắn, thấy trên khoé môi là một vệt trắng do cắn khô quá lâu – người này cũng sống bằng căng thẳng, nhưng biến căng thẳng thành khoái cảm. Tự nhiên, cô thấy mình không còn sợ như trước. Sợ hãi khi không có tên gọi; bây giờ, thứ đối diện có hình và tên.
“Anh nói là ‘một lần duy nhất’.” – Cô nhắc.
“Đúng.” – Hắn gật đầu. “Một lần duy nhất đủ để nối phần còn thiếu. Người như tôi không tham.”
“Dối.” – Cô đáp nhẹ. “Ai sống bằng vòng lặp đều tham.”
Hắn cười, không phủ nhận. “Chiều bốn giờ, tôi quay lại nhận câu trả lời. Hoặc cô im lặng – im lặng cũng là câu trả lời, nhưng đừng trách nếu tôi nói to giúp cô.”
Hắn đi, để phong bì lại. Bên trong không có tiền – chỉ có một chiếc thẻ nhớ nhỏ. Trên thẻ dán băng dính viết tay: “Backup A.” Hắn đã mang theo bản sao, và đây chỉ là phần anh ta muốn cô nhìn thấy.
An Nhiên đẩy phong bì vào hộc tủ, gọi một ly nước lọc cho chính mình, uống từng ngụm, lạnh. Cái lạnh cho phép người ta cảm thấy mình còn cột được những sợi dây.
Ba mươi phút sau, điện thoại “ngu mốc” rung bốn nhịp – tín hiệu Quang. Tin nhắn ngắn: “Hiên H9.”
Cô xin nghỉ giữa ca, băng qua con hẻm cũ. Quán trà vẫn mùi lá sen, ánh sáng dội chéo làm phai màu mọi thứ trong phòng. Quang ngồi đó, không ly trà, chỉ đặt trước mặt một chiếc chìa khoá nhỏ, mũi chìa mòn.
“Chịu mệt không?” – Ông hỏi.
“Ông biết hắn vừa đến.” – Cô nói, không vòng vo.
“Người như hắn không ở yên.” – Quang nhún vai. “Hắn muốn ‘một lần duy nhất’, đúng không?”
“Vâng.”
“Người bán ít khi dừng ở ‘một lần’. Nhưng thôi, nam châm cứ làm việc của nam châm.” – Quang đẩy chìa khoá. “Mái hiên.”
“Gì đây?”
“Căn gác xép ở hẻm 9, đầu cầu thang có camera của chúng tôi. Một lối thoát ra mái nhà. Một tủ khoá, bên trong có điện thoại nội bộ. Không hoa, không mùi, không cảm xúc. Nhưng ở đó, ít mưa hơn.”
“Ông muốn gì đổi lại?” – An Nhiên nhìn thẳng. “Không ai dựng hiên miễn phí.”
Quang cười một cái rất mờ. “Thông minh. Tôi muốn cô đồng ý một nguyên tắc: Khi có báo động, cô đi ngay. Không gọi Minh. Không chờ Minh. Không hỏi Minh. Chúng tôi đưa người. Chúng tôi đưa cô. Hết.”
“Chỉ thế?”
“Chỉ thế. Và… đừng tự làm ‘người đưa tin’ cho ai khác.” – Ông nhìn xuống bàn tay mình, những khớp xương nổi gân. “Cô không phải phần thưởng. Đừng để mình hoá thành con chip trong ván bài người khác.”
An Nhiên im lặng. Cô nghe tiếng thìa chạm nhẹ vào thành cốc từ bàn bên, một thứ âm thanh đời thường đến mức muốn bật khóc. “Nếu… có ngày tôi phải rời, anh ấy sẽ biết không?”
“Biết.” – Quang nói. “Vì anh ta cần biết để sống sót. Nhưng hôm ấy, người nói với anh ta không phải cô.”
“Ông nghĩ tôi không đủ can đảm?”
“Không.” – Quang lắc đầu. “Tôi nghĩ can đảm của cô cần đặt đúng chỗ.”
Ông đứng dậy. “Chiều nay sẽ có ‘gió xiên’. Đừng mở phong bì của hắn lần nữa. Nó không có gì mới ngoài việc nhắc cô rằng tay cô có thể run. Tay run thì đừng viết. Để người khác viết hộ.”
“Người khác là ông?” – Cô hỏi.
“Là chiếc bút máy của cô.” – Ông nhấp một ngụm trà vừa được bưng đến. “Hãy viết câu cô muốn giữ. Phần còn lại, để chúng tôi làm việc dơ.”
Cô cầm chìa khoá, cảm giác lạnh của kim loại khiến ngón tay trở nên thực. Khi quay về quán, cô viết một câu trên mảnh giấy nhỏ: “Tôi không phải con chip.” Cô gấp lại, nhét vào vỏ bút, đóng nắp.
Gần bốn giờ, “phóng viên” quay lại thật. Hắn đứng ở cửa, không vào, như một kẻ đưa tin lề đường. “Xong chưa?” – Hắn hỏi, giọng vừa đủ nghe.
An Nhiên lắc đầu. “Tôi không có gì cho anh.”
Hắn thở dài, nghiêng đầu. “Tôi nghĩ cô sẽ chọn cách dễ. Ai cũng chọn cách dễ.”
“Cách dễ là gì?” – Cô hỏi.
“Bán một bí mật nhỏ để giữ bí mật lớn.” – Hắn nheo mắt. “Còn cô đang chọn cách khó: giữ mọi bí mật và tự biến mình thành câu chuyện mới.”
“Anh sẽ làm gì?” – Cô thấy giọng mình bình thường đến lạ, như đang hỏi về món trong menu.
“Không gì cả.” – Hắn cười, nụ cười đáng ghét và chắc nịch. “Tôi chỉ thả câu. Cá không ăn mồi, tôi cho nước đục lên. Trong nước đục, cá tự lộ vảy.”
Hắn rút chiếc điện thoại, mở phần mềm, xoay màn hình về phía cô: một bài đăng ẩn danh, kèm tấm ảnh “đôi mắt” của Minh, chú thích: “Doanh nhân L. M. thân mật với cô gái trẻ trong hẻm sau khách sạn. Máu ai vậy?” Phần “đăng” chưa bấm, như một ngón tay đặt trên cò súng.
“Anh nghĩ tôi sẽ sợ.” – Cô nói.
“Cô sẽ không sợ.” – Hắn gật đầu. “Nhưng người khác sẽ. Người có quyền quyết định đời cô, chẳng hạn.”
Cơn giận từ đâu đó kéo đến, không bốc lửa mà đặc lại dọc sống lưng. “Đời tôi, tôi quyết.”
“Cô nói thế.” – Hắn nhún vai, thu máy về. “Đến tối xem.”
Hắn rời đi. Lần này, hắn không để lại phong bì. Khi cánh cửa đóng lại, gió hất vào làm rung nhẹ tờ thực đơn treo cạnh. Một chữ Rượu rung tít, lâu hơn những chữ khác, như chờ rơi.
Mười giờ tối, quán thưa dần. Minh không đến. Tin nhắn cũng không. Đèn ngoài đường chớp một nhịp rồi đứng yên. Linh bảo cô về trước, nói giọng lo: “Mặt cậu xanh như cỏ. Đi đi.”
An Nhiên về, đi tắt con hẻm 9 như Quang dặn. Cửa căn gác xép mở bằng chiếc chìa khoá nhỏ. Bên trong là một khoảng phòng vuông, sạch và vô hồn, một cái giường đơn, một tủ sắt lùn, một bóng đèn tròn đục. Cửa sổ nhỏ nhìn vào mái tôn nhà kế bên. Trên tủ có một cuốn sổ tay trống và cây bút bi rẻ tiền. Không trang trí, không sợ hãi phải bám vào đâu, nghĩa là bức tường sẽ đứng vững hơn.
Điện thoại nội bộ đặt trong ngăn tủ. Một nút đỏ, một nút xanh. Giản dị như hai câu trả lời Có và Không. Cô ngồi, nghe tim mình trả lời câu hỏi không ai hỏi: Tôi đang ở đâu trong câu chuyện này?
Tiếng chân trên cầu thang. Cô đứng dậy, tay đặt lên nút xanh.
Giọng Quang qua cửa: “Ánh đèn.”
Cô mở cửa. Quang bước vào, áo mưa ướt bệt, mắt sẫm.
“Có biến?” – Cô hỏi.
“Có gió.” – Quang đáp. “Hợp đồng không giấy của bên kia sẽ kí một nửa đêm nay. Họ muốn đưa người đến một nơi ‘không có camera’, cách đây hai con phố. Minh đi chặn hướng. Hắn – ‘phóng viên’ – không phải người giữ bút, hắn giữ… lịch. Lịch là vũ khí nguy hiểm hơn ảnh.”
“Anh ấy có một mình?” – Cô nghe cổ họng rát.
“Không.” – Quang lắc đầu. “Nhưng cũng chẳng đông.”
“Em có thể làm gì?” – Câu hỏi bật ra quá nhanh.
“Tránh khỏi đường gió.” – Quang ngắn gọn. “Và nếu nhận được tin nhắn có chữ ‘Đèn’, em rời khỏi đây, không mang gì, không nhắn cho ai, đi theo người đến cửa. Không hùng biện, không nhìn lại.”
“Còn nếu tin nhắn là ‘Ánh đèn’?” – Cô cố mỉm cười.
“Thì thở.” – Quang đáp.
Ông rời đi, đóng cửa lại như đặt một cái chốt. Căn phòng trở về im lặng của tường gạch. An Nhiên ngồi trên mép giường, không ngủ được, nhìn bóng mình mờ trong kính cửa tủ. Cô lấy bút máy ra, mở nắp, viết một dòng vào cuốn sổ trống: “Tôi sẽ không làm người đưa tin cho nỗi sợ.” Mực đen lấp đầy chữ sợ, biến nó tròn trịa, đậm và nặng, rồi nằm im.
Điện thoại “ngu mốc” rung. Một tin nhắn. Cô lao đến. Trên màn hình chỉ có một chữ: “Đèn.”
Cổ tay cô lạnh buốt. Nút xanh. Mở cửa. Không mang gì. Không nhắn ai. Cô thực hành điều mình nghĩ sẽ không thể làm trong một đời khác.