Chiều muộn, khói lam từ những mái bếp quê dần bay lên, quyện với mùi rơm rạ sau mùa gặt. Con sông nhỏ uốn mình lững lờ, phản chiếu ánh nắng cuối ngày đỏ rực như nhuộm cả một khoảng trời. Bến sông ấy, nơi từng in dấu chân của bao đứa trẻ trong làng, giờ vẫn vang tiếng cười giòn tan.
Trong số lũ trẻ đó, Mai nổi bật với mái tóc dài được buộc gọn bằng sợi dây vải đã sờn. Cô ngồi trên bậc đá rêu phong, hai bàn chân trần khẽ đung đưa xuống làn nước mát. Áo bà ba đã bạc màu nhưng sạch sẽ, gương mặt toát lên vẻ hiền hậu, hiếu thảo. Cô vừa rửa mớ rau cho bữa tối vừa khe khẽ hát một điệu dân ca, giọng ngân trong trẻo khiến lũ trẻ nhỏ xung quanh cũng lặng nghe.
Phía xa, Khánh xuất hiện. Cậu con trai vốn nổi tiếng trong làng vì vẻ ngoài sáng sủa, ánh mắt sắc bén, dáng người cao lớn hơn hẳn bạn cùng tuổi. Khánh mặc chiếc áo sơ mi cũ, tay cầm cần câu vác trên vai, bước đi phóng khoáng như chẳng bận tâm gì. Lũ bạn thấy cậu liền reo lên:
– Khánh tới rồi! Lại được xem cậu ấy câu cá đây!
Khánh cười nửa miệng, ánh mắt tự tin. Từ trước đến nay, cậu vẫn quen được tung hô như thế. Nhưng hôm nay, khi bắt gặp dáng ngồi lặng lẽ của Mai bên bến sông, lòng Khánh bỗng khựng lại. Cô gái ấy, khác hẳn lũ con gái trong làng vốn hay ríu rít quanh mình. Ở Mai có cái gì đó dịu dàng, an yên, khiến người ta chỉ muốn dừng lại để ngắm nhìn.
– Mai, để tớ rửa giúp cho. – Khánh tiến đến, giả bộ xắn tay áo.
Mai giật mình, vội vàng ôm chặt rổ rau. – Thôi, cậu đi câu cá đi, đồ này tớ làm quen rồi.
– Con gái gì mà suốt ngày chỉ biết lo việc nhà. – Khánh vừa nói vừa nghịch nghịch nắm tóc rơi trước trán của cô. – Biết đâu mai này, cậu thành vợ đảm nhất làng cũng nên.
Mai đỏ bừng mặt, gạt tay cậu ra: – Đừng nói bậy! Người ta nghe được lại cười.
Tiếng cười rộ lên từ lũ trẻ đứng gần đó càng làm Mai xấu hổ. Cô cúi gằm xuống, nhưng khóe môi lại khẽ cong, dù không dám thừa nhận.
Khánh nhìn thấy hết, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Từ nhỏ đến lớn, cậu vốn quen được chiều chuộng, quen với việc coi làng quê chỉ là nơi tạm bợ, còn ước mơ của cậu là vươn xa hơn. Nhưng giây phút nhìn Mai ngồi bên bến sông, đôi mắt trong veo chẳng vướng bụi trần, Khánh lại thấy lòng mình bình yên kỳ lạ.
Chiều ấy, con nước dâng cao, trời đổ hoàng hôn. Lũ trẻ đã về hết, chỉ còn lại hai người. Mai đứng dậy xách rổ rau, định đi thì Khánh gọi với theo:
– Này, ngày mai có hội đua thuyền đó. Cậu đi không?
Mai khẽ gật, nhưng vẫn không quay lại. Dáng nhỏ bé của cô in trên nền trời tím nhạt, khiến Khánh cứ đứng mãi nơi bến sông mà nhìn theo, trong lòng chợt dấy lên một nỗi rung động đầu đời.
Bến sông ấy, vốn chỉ là nơi rửa rau, giặt áo, nơi lũ trẻ nô đùa, giờ đã trở thành khởi đầu cho một câu chuyện không ai ngờ tới. Câu chuyện về một chàng trai phong lưu ngông cuồng và một cô gái hiền lành, dịu dàng – hai số phận tưởng chừng khác nhau, nhưng sợi dây vô hình đã lặng lẽ buộc lấy họ từ buổi chiều hôm đó.