Sáng sớm, làng quê còn đẫm hơi sương. Từng giọt nước long lanh bám trên tàu lá chuối, gió thổi nhẹ mang theo mùi rơm mới phơi thơm lừng. Trong vườn cau nhà Mai, những hàng cau cao vút soi bóng xuống mặt đất, từng tàu lá xòe rộng như che chở cho cả khu vườn nhỏ. Tiếng chim sẻ ríu rít gọi nhau, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Mai từ tờ mờ sáng đã thức dậy. Cô buộc gọn mái tóc, mặc áo bà ba xanh, tay ôm chiếc rổ tre bước ra vườn. Hàng cau thân thẳng tắp, lấp lánh sương sớm khiến cảnh vật thêm phần yên bình. Cô lom khom nhặt những trái cau rụng, vừa làm vừa khe khẽ hát, giọng ngân nga như tiếng gió len qua kẽ lá.
Ở nơi này, Mai dường như thuộc về tất cả: mảnh vườn, bờ tre, hàng cau và cả ánh bình minh. Sự dịu dàng, cần mẫn của cô đã trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt mọi người trong làng.
Đang lúi húi thì phía ngoài cổng vang lên giọng gọi quen thuộc:
– Mai ơi, cho tớ vào phụ với!
Chưa kịp phản ứng, Khánh đã từ ngoài cổng bước thẳng vào, tay cầm một chiếc nón lá phe phẩy. Trên người cậu vẫn là chiếc áo sơ mi cũ, nhưng nụ cười sáng sủa cùng dáng vẻ tự tin khiến Mai thoáng chốc bối rối.
– Cậu… sao lại tới đây? – Mai lúng túng, tay khẽ siết chặt chiếc rổ.
Khánh nhún vai, cười ranh mãnh: – Đi ngang qua thấy bóng ai lom khom giữa vườn cau, tớ nghĩ chắc cần người giúp. Với lại… hôm qua tớ hứa sẽ đến đưa cậu đi hội mà.
Mai khựng lại, gương mặt thoáng ửng hồng. Cô không ngờ Khánh để tâm đến lời nói thoáng qua như vậy.
Khánh tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn những tàu cau cao vút. – Vườn cau nhà cậu đẹp thật. Nhìn cứ như mấy bức tranh quê mà người ta hay treo trong quán vậy.
– Đẹp thì đẹp, nhưng cũng vất vả lắm. – Mai nhỏ nhẹ đáp, mắt vẫn dõi theo từng nhành cau rung rinh trong gió.
Khánh cười, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú. – Cậu đúng là khác người. Người khác thì chỉ biết ngắm, còn cậu lại lo chuyện cực nhọc.
Mai im lặng, không phản bác, chỉ cúi xuống tiếp tục nhặt cau. Thấy vậy, Khánh bỗng cúi xuống phụ, dù vụng về nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự chân thành hiếm có.
Một lúc sau, rổ cau đã đầy. Mai toan bưng vào thì Khánh giành lấy, miệng cười trêu:
– Việc nặng để tớ làm. Con gái chỉ nên làm việc nhẹ thôi.
– Nhưng… – Mai định ngăn lại, song thấy ánh mắt cậu kiên quyết, cô đành im lặng.
Hai người bước đi giữa vườn cau rợp bóng. Ánh nắng đã bắt đầu len lỏi qua tán lá, rọi xuống những đốm sáng lung linh như hạt vàng rơi trên nền đất. Trong khoảnh khắc đó, Mai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Khánh khẽ nghiêng đầu nhìn cô. – Mai này… cậu có bao giờ nghĩ rời làng quê này để đi xa không?
Mai ngạc nhiên. – Đi xa ư? Không… Tớ quen với cuộc sống ở đây rồi. Còn cậu, chắc hẳn luôn muốn vươn ra ngoài.
Khánh cười, nụ cười pha chút kiêu ngạo: – Đúng vậy. Tớ không muốn cả đời chỉ quanh quẩn nơi này. Nhưng… – Cậu ngập ngừng giây lát, mắt ánh lên điều gì đó dịu dàng hơn – nếu có cậu ở bên, có lẽ tớ sẽ nghĩ khác.
Mai khựng lại, bàn tay khẽ siết lấy vạt áo. Gương mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn nhịp. Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ cúi mặt đi nhanh hơn, để mặc Khánh lẽo đẽo phía sau cười khẽ.
Tiếng chim ríu rít vang vọng trên cao, lá cau khẽ lay động trong gió, như chứng kiến một mầm mống tình cảm vừa chớm nở, ngây ngô mà ngọt ngào.