dưới lửa dục vọng

Chương 3: Căng thẳng trong phòng họp – ánh mắt nóng bỏng đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng họp tầng 25 sáng rực ánh đèn. Trên bàn dài phủ kín những tập tài liệu, laptop mở sẵn, và từng ánh mắt nghiêm túc dõi theo slide trình chiếu. Không khí căng như dây đàn – bởi tất cả đều biết hôm nay tổng giám đốc Trần Duyệt Hàn sẽ trực tiếp tham dự.

Lâm Thiên Diệp ngồi ở hàng ghế cuối, lòng bàn tay lạnh toát. Suốt từ tối qua đến sáng nay, cô phải thức gần trắng đêm để xử lý đống hồ sơ. Cơ thể mệt mỏi đến mức mí mắt nặng trĩu, nhưng nỗi sợ bị anh trừng phạt khiến cô cố gắng giữ tỉnh táo.

Tiếng cửa mở ra. Duyệt Hàn bước vào. Bộ vest đen hoàn hảo, gương mặt không chút cảm xúc, đôi mắt sắc lạnh đảo qua cả căn phòng. Chỉ một cái liếc, mọi âm thanh đều tắt hẳn.

“Bắt đầu.” – Giọng anh trầm thấp, dứt khoát.

Một giám đốc bộ phận vội vàng đứng lên trình bày dự án. Những con số, biểu đồ liên tục hiện lên màn hình. Mọi người đều tập trung, nhưng Thiên Diệp lại cảm thấy ánh mắt kia… dừng lại nơi mình.

Cô cố gắng cúi xuống ghi chép, nhưng khóe mắt vẫn nhạy bén nhận ra: vài lần, anh ngồi tựa ghế, mắt nheo hờ hững, nhưng khi lướt qua dãy ghế cuối, ánh nhìn kia trở nên… sắc bén khác lạ. Như muốn bóc trần từng suy nghĩ trong đầu cô.

Tim cô đập thình thịch. Không thể nào. Chắc chắn anh không hạ mình để chú ý đến một nhân viên mới như cô. Nhưng tại sao mỗi lần ngẩng lên, cô lại chạm đúng ánh mắt ấy?

“Lâm Thiên Diệp.”

Tên cô vang lên, lạnh lẽo, kéo cả căn phòng im bặt.

Cô sững người, đôi tay nắm chặt bút. “Dạ… tổng giám đốc?”

“Cô ngồi đó làm gì? Cho tôi ý kiến về bản kế hoạch vừa rồi.”

Cả phòng ồ lên khe khẽ. Một nhân viên mới, chưa đầy một tuần làm việc, lại bị chỉ định phát biểu? Đây rõ ràng là thử thách.

Thiên Diệp nuốt khan, mồ hôi rịn nơi thái dương. Cô chưa từng nghĩ sẽ bị gọi tên. Nhưng nếu im lặng, chắc chắn sẽ bị coi là vô dụng.

“Tôi… tôi nghĩ… phần phân tích thị trường còn hơi chung chung.” – Giọng cô run nhưng cố gắng cứng rắn. – “Nếu chỉ tập trung vào số liệu quá khứ, sẽ khó đánh giá được xu hướng ba tháng tới. Có thể bổ sung thêm khảo sát trực tiếp từ người tiêu dùng để tăng tính thực tế.”

Căn phòng lặng như tờ. Một vài giám đốc liếc nhau, thoáng cau mày. Ý kiến này… chạm đúng điểm yếu trong báo cáo vừa trình bày.

Ánh mắt Duyệt Hàn khẽ nheo lại. Anh không ngờ cô gái nhỏ bé này lại dám chỉ trích thẳng thừng trước mặt bao người.

Một lát sau, anh nhếch môi: “Khá lắm.”

Cả phòng xôn xao, còn Thiên Diệp ngồi sững, không tin vào tai mình.

Nhưng ngay lập tức, giọng anh lại lạnh đi: “Nếu đã dám mở miệng, tôi muốn cô hoàn thành bản khảo sát đó. Một tuần. Kết quả nộp trực tiếp cho tôi.”

Cả người cô lạnh buốt. Một tuần? Với vị trí thấp bé và không có quyền lực gì, điều đó chẳng khác nào nhiệm vụ bất khả thi.

Nhưng trước ánh mắt uy hiếp của anh, cô chỉ có thể gật đầu: “… Vâng, tổng giám đốc.”

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng. Khi kết thúc, mọi người lục tục rời đi, bàn tán không ngừng về “cô nhân viên mới dám cãi lại giám đốc bộ phận” và còn được tổng giám đốc khen.

Thiên Diệp lặng lẽ thu dọn đồ, lòng ngổn ngang. Cô chỉ muốn biến mất ngay lập tức. Nhưng khi đứng dậy, đã thấy Duyệt Hàn bước đến, cao lớn chắn trước cửa.

Ánh mắt anh dừng trên gương mặt mệt mỏi của cô, rồi chậm rãi hạ thấp, dừng lại nơi bàn tay đang run.

“Không tệ.” – Anh nói khẽ, giọng không to, chỉ đủ cho hai người nghe. – “Nhưng đừng tưởng dám gây ấn tượng trước mặt tôi thì sẽ an toàn. Tôi sẽ xem cô chịu được bao lâu.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt vô thức chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của anh. Trong khoảnh khắc, không còn là sự lạnh lẽo áp bức, mà là một ngọn lửa ngầm… nóng bỏng, dữ dội, như muốn thiêu đốt.

Thiên Diệp hoảng hốt lùi lại, tim đập loạn. Nhưng ánh mắt ấy vẫn bám riết, như một lời tuyên bố không thành tiếng:

Trò chơi thực sự, mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×