Mưa rơi lất phất trên con phố nhỏ lát đá ở Đà Lạt, nơi những hàng thông đứng lặng lẽ như chứng nhân của thời gian. Ánh đèn vàng từ các quán cà phê hắt lên mặt đường ướt, tạo nên những vệt sáng lung linh. Linh khoác chiếc áo len mỏng, tay ôm giá vẽ, bước đi chậm rãi. Cô vừa kết thúc một buổi triển lãm tranh tại một gallery nhỏ trong thành phố. Những lời khen ngợi vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng lòng cô lại trống rỗng, như thể thiếu một mảnh ghép vô hình.
Linh dừng lại dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ, nơi tấm bảng gỗ khắc chữ "Mơ Màng" nhấp nháy ánh neon. Mưa bắt đầu nặng hạt, khiến cô khẽ rùng mình. Cô đặt giá vẽ xuống, phủ tấm vải lên để bảo vệ những nét phác thảo còn dang dở. Đúng lúc ấy, ánh mắt cô vô tình chạm vào một bóng hình đứng cách đó vài bước, dưới một tán ô màu xanh lam.
Cô gái ấy, Hạ, mặc một chiếc váy lụa mỏng, tóc ướt dính vào gò má. Đôi mắt Hạ trong veo, như mặt hồ mùa thu, nhưng ánh lên một tia buồn man mác. Cô đứng lặng, tay cầm một cuốn sổ nhỏ, ngón tay lướt qua những dòng chữ viết tay. Linh không hiểu sao mình không thể rời mắt. Có gì đó ở Hạ khiến tim cô khẽ rung lên, như một nốt nhạc lạc lõng trong bản giao hưởng.
"Chỗ này có chỗ trú mưa không?" Linh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, cố che giấu sự ngượng ngùng khi thấy Hạ quay lại. Đôi môi Hạ cong lên thành một nụ cười, ấm áp đến lạ, như thể mưa chẳng thể làm cô run rẩy.
"Vào đây đi, tôi mời cô một ly trà nóng," Hạ đáp, chỉ tay vào quán cà phê. Giọng cô trầm và mượt, như một lời thì thầm hòa vào tiếng mưa.
Linh bước theo Hạ, cảm nhận hơi ấm từ không gian quán nhỏ. Bên trong, ánh sáng từ những ngọn nến trên bàn gỗ hắt lên gương mặt Hạ, làm nổi bật đường nét thanh tú. Họ ngồi đối diện nhau, cách nhau chỉ một chiếc bàn nhỏ. Linh khẽ đặt tay lên cốc trà, hơi nóng lan tỏa qua đầu ngón tay, nhưng cô lại cảm thấy một luồng ấm áp khác từ ánh mắt Hạ.
"Tôi tên Hạ," cô gái trẻ lên tiếng trước, tay khẽ vuốt mái tóc ướt. "Cô là họa sĩ, đúng không? Tôi thấy giá vẽ của cô."
Linh gật đầu, khẽ cười. "Tôi là Linh. Vừa xong một buổi triển lãm. Còn cô… đang viết gì trong cuốn sổ đó?"
Hạ cười nhẹ, mở cuốn sổ ra, để lộ những dòng chữ viết tay mềm mại. "Chỉ là vài ý tưởng cho cuốn tiểu thuyết. Tôi vừa chuyển đến đây, muốn tìm cảm hứng mới." Cô ngập ngừng, rồi tiếp, "Đà Lạt này… có gì đó rất lạ. Nó khiến tôi muốn viết về những điều không thể nói thành lời."
Linh nhìn vào mắt Hạ, cảm nhận được một sự chân thành hiếm có. Cô chưa từng gặp ai khiến mình muốn mở lòng nhanh đến vậy. Họ bắt đầu nói về nghệ thuật, về những bức tranh của Linh và những câu chuyện Hạ viết. Mỗi câu nói của Hạ như một nét cọ, vẽ nên một thế giới mà Linh muốn bước vào.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, nhưng trong góc quán nhỏ, thời gian dường như ngừng trôi. Linh vô tình chạm tay vào tay Hạ khi cả hai cùng với tay lấy bình trà. Một cái chạm nhẹ, nhưng đủ khiến tim Linh đập nhanh hơn. Hạ không rút tay lại ngay, mà khẽ nhìn Linh, ánh mắt như muốn nói điều gì đó.
"Tôi nghĩ… tôi thích mưa ở đây," Hạ nói, giọng nhỏ dần, như thể chỉ muốn Linh nghe thấy. "Nó làm mọi thứ trở nên thật hơn."
Linh mỉm cười, cảm giác một luồng ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Cô không biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc gặp gỡ dưới mưa sẽ thay đổi cả hai mãi mãi.