Mưa đã ngớt dần, chỉ còn lại những giọt nhỏ tí tách rơi trên mái hiên quán Mơ Màng. Linh ngồi đối diện Hạ, tay vẫn ôm cốc trà nóng, nhưng tâm trí cô lại lơ lửng đâu đó trong ánh mắt của người con gái trước mặt. Hạ tựa cằm lên tay, cuốn sổ nhỏ để mở trên bàn, những dòng chữ viết tay như đang kể một câu chuyện mà Linh khao khát được chạm vào. Ánh nến lung linh hắt lên gò má Hạ, làm nổi bật làn da mịn màng và đôi môi khẽ cong mỗi khi cô cười.
“Cô hay đến đây à?” Hạ hỏi, giọng trầm ấm, như thể muốn kéo Linh vào một thế giới chỉ có hai người.
Linh lắc đầu, khẽ nhún vai. “Thỉnh thoảng thôi. Đà Lạt có quá nhiều góc nhỏ như thế này, mỗi nơi lại có một câu chuyện riêng. Nhưng hôm nay… có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy quán này đặc biệt.” Cô ngập ngừng, nhận ra lời mình vừa nói có chút bạo dạn. Hạ bật cười, âm thanh trong trẻo như chuông gió.
“Đặc biệt vì mưa, hay vì điều gì khác?” Hạ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh một tia tinh nghịch. Linh cảm thấy má mình nóng lên, nhưng cô cố giữ giọng bình tĩnh.
“Có lẽ là vì… người ngồi đối diện tôi,” Linh đáp, giọng nhỏ nhưng đủ để Hạ nghe thấy. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ có tiếng mưa và nhịp tim của cả hai hòa quyện.
Hạ khẽ cúi đầu, che giấu nụ cười. “Cô thật biết cách làm người khác bối rối, Linh ạ.” Cô với tay lấy bình trà, ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay Linh. Cái chạm ấy nhẹ như tơ, nhưng đủ khiến Linh cảm nhận được một luồng điện chạy dọc sống lưng. Hạ không rút tay lại ngay, mà để ngón tay mình lưu lại một chút, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc ấy.
Họ tiếp tục trò chuyện, từ những bức tranh của Linh đến những trang tiểu thuyết dang dở của Hạ. Hạ kể rằng cô đến Đà Lạt để chạy trốn một quá khứ mà cô chưa sẵn sàng chia sẻ. “Có những điều, khi viết ra, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Nhưng cũng có những điều… tôi không biết phải bắt đầu từ đâu,” Hạ nói, ánh mắt chợt xa xăm. Linh nhận ra, đằng sau vẻ ngoài phóng khoáng của Hạ là một tâm hồn mong manh, như những cánh hoa thông rơi ngoài kia.
“Cô có muốn… vẽ nó ra không?” Linh hỏi, giọng dịu dàng. “Ý tôi là, đôi khi vẽ một thứ gì đó giúp tôi hiểu nó hơn, ngay cả khi nó mơ hồ.”
Hạ nhìn Linh, ánh mắt sáng lên. “Vẽ cảm xúc của tôi? Cô táo bạo thật đấy.” Cô cười, nhưng trong giọng nói có chút gì đó như thách thức. “Nếu tôi đồng ý, cô sẽ vẽ gì? Một cơn mưa, hay… một người đang đứng dưới mưa?”
Linh mỉm cười, lấy cây bút chì từ túi áo, phác vài nét trên tờ giấy lót cốc. Cô vẽ một đường cong mềm mại, gợi lên hình dáng một người phụ nữ đứng dưới mưa, váy lụa bay nhẹ. Hạ nhìn nét vẽ, rồi nhìn Linh, ánh mắt như muốn hỏi điều gì đó sâu sắc hơn. “Cô vẽ tôi đẹp hơn thực tế rồi,” Hạ thì thầm, giọng thấp đến mức Linh phải nghiêng người để nghe rõ.
“Chưa đâu,” Linh đáp, giọng cũng nhỏ không kém. “Tôi chỉ mới bắt đầu.”
Thời gian trôi qua, quán cà phê dần vắng khách. Chỉ còn Linh và Hạ, ngồi bên nhau trong ánh sáng mờ ảo. Hạ kể về những ngày cô lang thang ở Đà Lạt, về những con đường mòn dẫn đến những góc rừng đầy sương. Linh lắng nghe, bị cuốn vào từng câu chữ của Hạ, như thể cô đang đọc một cuốn sách mà mỗi trang đều khiến tim mình đập nhanh hơn.
Khi đồng hồ điểm mười giờ, Hạ nhìn ra ngoài. “Mưa tạnh rồi. Cô có muốn… đi dạo một chút không?” Cô đứng dậy, khoác chiếc áo măng tô mỏng, ánh mắt mời gọi. Linh gật đầu, tim cô đập mạnh khi nghĩ đến việc bước đi bên Hạ dưới ánh đèn đường.
Họ rời quán, bước ra con phố nhỏ. Không khí lạnh lẽo của Đà Lạt bao quanh, nhưng Linh cảm thấy ấm áp khi Hạ vô tình đứng gần hơn, vai chạm vai. “Cô có lạnh không?” Hạ hỏi, giọng quan tâm. Trước khi Linh kịp trả lời, Hạ khẽ nắm tay cô, kéo cô vào một góc phố nhỏ, nơi ánh đèn mờ mờ chiếu lên những giọt nước còn đọng trên lá.
“Linh, cô đã bao giờ cảm thấy… một khoảnh khắc nào đó quá đẹp, đến mức cô sợ nó sẽ tan biến?” Hạ hỏi, giọng run nhẹ. Linh nhìn vào mắt Hạ, cảm nhận được sự chân thành và một chút mong manh. Cô muốn nói gì đó, nhưng chỉ biết siết nhẹ tay Hạ.
“Có lẽ… khoảnh khắc này là một trong số đó,” Linh đáp, giọng nhỏ như một lời thì thầm. Hạ mỉm cười, ngón tay cô lùa vào tóc Linh, vuốt nhẹ một lọn tóc ướt. Cử chỉ ấy dịu dàng nhưng đầy ý tứ, khiến Linh cảm thấy hơi thở mình như ngừng lại.
Con phố vắng lặng, chỉ còn hai cô gái đứng đó, dưới ánh đèn vàng và hương thông thoảng qua. Linh biết, từ giờ, mỗi bước đi bên Hạ sẽ là một nét vẽ mới trong bức tranh cuộc đời cô.