dưới mưa

Chương 4: Đêm và Những Lời Chưa Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh thức dậy trong căn phòng nhỏ của mình, ánh nắng yếu ớt len qua cửa sổ gỗ, mang theo mùi hương thông thoảng từ khu vườn phía sau. Cô nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, nhưng tâm trí vẫn trôi về nụ hôn nhẹ như cánh hoa của Hạ tối qua. Cảm giác ấm áp trên má vẫn còn, như một nét vẽ chưa phai trên bức tranh tâm hồn cô. Linh mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút lo lắng – Hạ, người con gái bí ẩn ấy, đang khiến cô cảm thấy những điều mà cô chưa từng chuẩn bị.

Cô đứng dậy, pha một tách cà phê, rồi mở giá vẽ ra. Tờ giấy trắng trước mặt như đang chờ đợi, nhưng thay vì vẽ cảnh Đà Lạt như thường lệ, tay Linh lại phác thảo một khuôn mặt – đôi mắt trong veo, nụ cười nửa kín nửa hở, và mái tóc ướt dính vào gò má. Đó là Hạ, không thể nhầm lẫn. Cô dừng bút, tự hỏi mình đang làm gì. Chỉ mới gặp Hạ một lần, vậy mà cô ấy đã chiếm trọn tâm trí cô.

Điện thoại Linh rung lên, một tin nhắn từ số lạ: “Cô đang làm gì? Tôi ở quán Mơ Màng, muốn gặp lại cô. – Hạ”. Tim Linh đập mạnh, ngón tay lướt trên màn hình, trả lời: “Tôi đến ngay.” Cô vội khoác áo len, không quên mang theo cuốn sổ phác thảo, như thể muốn giữ Hạ gần mình hơn qua những nét vẽ.

Khi Linh đẩy cửa bước vào quán Mơ Màng, Hạ đã ngồi đó, bên cửa sổ, ánh sáng mờ ảo của buổi sáng chiếu lên tóc cô, tạo thành một vầng sáng dịu dàng. Hạ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, để lộ cổ tay mảnh mai. Cô đang viết gì đó trong cuốn sổ, nhưng khi thấy Linh, cô khép lại, nở nụ cười khiến Linh quên mất cách thở.

“Cô đến nhanh thật,” Hạ nói, giọng trêu đùa. “Tôi tưởng họa sĩ thường hay trễ hẹn.”

Linh cười, kéo ghế ngồi xuống. “Chỉ khi tôi không muốn bỏ lỡ điều gì quan trọng.” Cô nhận ra mình vừa nói điều táo bạo, nhưng ánh mắt Hạ dường như khuyến khích cô tiếp tục.

Họ gọi hai tách cà phê, hương thơm lan tỏa trong không gian nhỏ. Hạ nghiêng người, tựa cằm lên tay, nhìn Linh như muốn đọc hết những suy nghĩ trong đầu cô. “Cô vẽ gì sáng nay?” Hạ hỏi, ánh mắt lấp lánh.

Linh ngập ngừng, rồi mở cuốn sổ phác thảo, đẩy về phía Hạ. “Cô.” Chỉ một từ, nhưng đủ khiến Hạ bất ngờ. Cô nhìn bức vẽ, ngón tay lướt nhẹ trên những đường nét mà Linh đã tỉ mỉ phác họa. “Tôi… trông thế này trong mắt cô sao?” Hạ hỏi, giọng nhỏ, như thể đang che giấu một cảm xúc mãnh liệt.

“Đẹp hơn thế nữa,” Linh đáp, giọng chân thành. Hạ nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì, nhưng rồi cô khẽ quay đi, nhìn ra cửa sổ. Linh nhận ra một thoáng u buồn lướt qua gương mặt Hạ, giống như đêm qua trên triền đồi.

“Hạ, có chuyện gì sao?” Linh hỏi, giọng dịu dàng, bàn tay vô thức chạm vào tay Hạ trên bàn. Hạ không rút tay lại, nhưng ngón tay cô khẽ siết chặt, như đang kìm nén.

“Chỉ là… tôi không giỏi giữ những điều tốt đẹp,” Hạ nói, giọng trầm xuống. “Tôi từng có một người, ở Sài Gòn. Cô ấy… quan trọng với tôi. Nhưng tôi đã rời đi, vì tôi không đủ can đảm để đối mặt với những gì đã xảy ra.” Cô dừng lại, ánh mắt mờ đi bởi một ký ức mà Linh chỉ có thể đoán.

Linh không biết phải đáp thế nào, nhưng cô siết nhẹ tay Hạ. “Cô không cần phải kể hết. Nhưng tôi ở đây, nếu cô muốn chia sẻ.” Hạ nhìn cô, ánh mắt dịu lại, như tìm thấy một tia sáng giữa màn sương.

“Cô thật sự… khác biệt, Linh,” Hạ nói, rồi bất ngờ nghiêng người, đặt tay lên má Linh, ngón cái lướt nhẹ qua gò má cô. Cử chỉ ấy dịu dàng nhưng đầy ý tứ, khiến Linh cảm thấy hơi thở mình như ngừng lại. “Tôi không biết mình đang làm gì,” Hạ thì thầm, “nhưng khi ở bên cô, tôi muốn thử tin vào điều gì đó một lần nữa.”

Linh mỉm cười, đặt tay lên tay Hạ, giữ chặt. “Vậy thì cứ thử đi. Tôi cũng đang thử đây.” Họ nhìn nhau, không gian quanh họ như thu hẹp lại, chỉ còn ánh mắt và nhịp tim hòa quyện.

Đột nhiên, chuông điện thoại của Hạ vang lên, phá vỡ khoảnh khắc. Cô nhìn màn hình, sắc mặt khẽ thay đổi. “Tôi xin lỗi, tôi phải nghe cuộc gọi này,” cô nói, đứng dậy và bước ra ngoài. Linh nhìn theo, cảm giác một khoảng cách vô hình vừa xuất hiện. Qua cửa kính, cô thấy Hạ nói chuyện với ai đó, giọng gấp gáp, đôi lúc xen lẫn bực dọc.

Khi Hạ quay lại, nụ cười của cô đã phai đi một chút. “Tôi phải đi một lát,” cô nói, giọng ngập ngừng. “Nhưng… tối nay cô rảnh không? Tôi muốn đưa cô đến một nơi.”

Linh gật đầu, dù trong lòng đầy thắc mắc. “Được. Gặp lại cô tối nay.” Hạ mỉm cười, nhưng Linh nhận ra nụ cười ấy không còn vô tư như trước. Cô đứng dậy, tiễn Hạ ra cửa, và khi Hạ quay đi, Linh cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ.

Chiều buông xuống, Linh đứng trước giá vẽ trong căn phòng nhỏ, nhưng tâm trí cô không còn ở đó. Cô nghĩ về Hạ, về những lời chưa nói, và về cuộc gọi bí ẩn kia. Cô biết, giữa cô và Hạ, một câu chuyện mới chỉ vừa bắt đầu, nhưng nó đã mang theo cả ánh sáng và bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.