dưới tán cây đa năm ấy

Chương 4: Lễ Hội Làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng tám, làng mở lễ hội mừng mùa gặt. Từ sáng sớm, sân đình đã rộn ràng tiếng trống, mùi khói bếp từ những gian hàng đồ ăn tỏa khắp nơi. Những chiếc đèn lồng giấy đỏ được treo dọc hai bên đường, lung linh trong nắng sớm.

Ngọc được ông ngoại giao cho nhiệm vụ phụ cô Hòa bán bánh rán. Cô loay hoay đeo tạp dề, chưa quen với cảnh ồn ào náo nhiệt thế này. Vừa định bê khay bánh ra, một bàn tay bỗng giật lấy.
– Nặng vậy mà định tự làm hả? – An Phong cười, đặt khay bánh lên bàn. – Anh phụ cho.

Trong suốt buổi sáng, Phong đứng bên cạnh, khi thì gói bánh, lúc thì nhận tiền, luôn nhanh nhẹn hơn hẳn cô. Ngọc vụng về làm rơi một cái bánh xuống đất, cậu chỉ khẽ nhướng mày rồi thay bằng cái mới, chẳng trách móc câu nào.

Buổi tối, khi pháo hoa sắp bắn, mọi người đổ ra bãi cỏ ngoài bờ sông. Người chen người, trẻ con chạy nhảy, tiếng cười nói rộn ràng. Ngọc bị dòng người xô đẩy, suýt trượt chân thì một bàn tay nắm chặt lấy tay cô.
– Đi sát anh, kẻo lạc. – Giọng Phong vang lên ngay bên tai, ấm áp và chắc chắn.

Họ đứng bên nhau dưới bầu trời đêm. Những chùm pháo hoa rực rỡ nở bung, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt cậu. Ngọc ngẩng lên, vô thức siết chặt tay Phong hơn.

Khoảnh khắc đó, tiếng trống hội, tiếng reo hò xung quanh bỗng như xa dần. Chỉ còn lại hai người, và một cảm giác ấm áp lan từ bàn tay truyền vào tim.

Pháo hoa tắt, Phong mới buông tay, khẽ nói:
– Lần đầu tiên anh thấy pháo hoa đẹp… nhưng chắc là vì đứng cạnh em.

Ngọc không đáp, chỉ cúi mặt, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.