dưới tán cây đa năm ấy

Chương 5: Mưa Bất Chợt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau lễ hội, tin đồn về “cặp đôi bánh rán” lan khắp trường. Đi tới đâu, Ngọc cũng nghe mấy câu chọc ghẹo nửa thật nửa đùa.

Sáng nay, vừa bước vào lớp, cô đã nghe một bạn nữ gọi lớn:
– Anh Phong ơi, chị Ngọc tới tìm kìa!
Cả lớp bật cười. Ngọc luống cuống xua tay:
– Không phải… em chỉ… tiện đi ngang qua thôi.

Phong ngồi cuối lớp, quay lại nhìn, khóe môi khẽ cong.
– Tiện ghé chỗ anh thì nói đại.

Cả lớp lại ồ lên. Ngọc nhanh chóng rút lui, mặt đỏ bừng. Cô không hiểu sao mấy câu nói đùa của Phong lại khiến tim mình đập nhanh đến vậy.


Chiều tan học, bầu trời bất chợt xám lại. Mây đen kéo đến, gió mang theo hơi ẩm của cơn mưa sắp trút xuống.

– Em có mang áo mưa không? – Phong hỏi khi dắt xe ra cổng.
Ngọc lắc đầu.
– Thôi, anh chở em về. Kịp trước khi mưa là được.

Hai người vừa đạp xe được nửa đường thì những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, lộp bộp trên tán lá. Cơn mưa đến nhanh hơn dự đoán. Chỉ trong chốc lát, áo quần họ đã ướt sũng.

Phong ngoặt xe vào mái hiên một ngôi nhà ven đường. Anh dựng xe, rồi lấy trong cặp ra một chiếc khăn nhỏ, đưa cho Ngọc.
– Lau đi, kẻo cảm.

Cô nhận lấy, lòng ấm lên kỳ lạ. Ngoài trời, mưa xối xả, mùi đất ẩm và hương lúa non hòa vào nhau. Họ đứng sát nhau dưới mái hiên nhỏ, chỉ nghe tiếng mưa và tiếng tim đập dồn dập.

– Ở thành phố chắc em không hay bị mưa thế này? – Phong hỏi, giọng trầm thấp.
– Ừ… ở đây mưa bất chợt quá. – Ngọc khẽ cười.

Phong nhìn ra màn mưa, rồi quay sang cô.
– Nhưng anh lại thích mưa… vì nó cho anh cớ để đứng gần em thế này.

Ngọc ngẩng lên, đôi mắt bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của cậu. Trong giây phút ấy, tiếng mưa bỗng trở thành nền nhạc cho một thứ cảm xúc vừa ngọt ngào vừa lạ lẫm đang len vào tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.