dưới tán cây đa năm ấy

Chương 6: Bát Cháo Buổi Sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn mưa hôm trước, Ngọc cảm thấy người lạnh buốt, cổ họng rát và mũi nghẹt. Cô định gắng đi học, nhưng ông ngoại kiên quyết bảo ở nhà nghỉ ngơi.

Sáng hôm ấy, khi Ngọc vừa chợp mắt thì nghe tiếng gõ cửa. Mở ra, cô thấy An Phong đứng đó, tay cầm một túi nilon và một hộp cháo nóng còn bốc khói.
– Ông ngoại nói em ốm, nên anh mang cháo qua.

Ngọc hơi ngại:
– Phiền anh quá…

– Phiền gì, hàng xóm tốt là phải vậy. – Cậu cười, đặt túi xuống bàn. – Ăn cho nóng, anh nấu đó.

Ngọc mở nắp hộp, mùi thơm của gạo nấu nhuyễn cùng thịt băm và hành lá lan khắp phòng. Cô húp một muỗng, cảm giác ấm áp chạy dọc xuống bụng, nhưng lại thấy hơi lạ.
– Ừm… ngon lắm… mà sao có vị… gừng?

– Để ấm bụng. Bà nội anh dạy, ốm thì thêm chút gừng cho mau khỏe.

Ngọc khẽ cười.
– Anh còn biết nấu cháo, mai mốt chắc thành đầu bếp giỏi lắm.

– Ừ, nhưng chỉ nấu cho người đặc biệt thôi. – Cậu đáp tỉnh bơ, ánh mắt như đang ẩn một lời gì đó.

Ngọc bỗng thấy lòng mình chao nhẹ. Giữa cái se lạnh của buổi sáng và mùi gừng thoang thoảng, cô cảm giác như mình không chỉ được chữa ốm… mà còn được chữa cả một góc tim.

Khi Phong đứng dậy ra về, cậu khẽ dặn:
– Chiều anh ghé xem em đỡ chưa. Nếu chưa, anh lại nấu cháo.

Ngọc nhìn theo bóng cậu khuất dần sau hàng rào dâm bụt, lòng chợt mong cơn ốm này… đừng khỏi quá nhanh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.