dưới tán cây đa năm ấy

Chương 8: Lời Hứa Mùa Hạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tháng Năm, những tán phượng trước cổng trường đỏ rực như ngọn lửa. Tiếng ve kêu râm ran từ sáng sớm đến chiều muộn, báo hiệu một năm học nữa sắp khép lại.

Ngày tổng kết, sân trường đông nghịt học sinh. Ai cũng háo hức nhận giấy khen, bàn tán về kế hoạch nghỉ hè. Ngọc đứng nép bên hàng phượng, chờ Phong tan họp lớp. Cô biết, đây có thể là lần cuối họ đi học chung… vì gia đình cô đã quyết định hè này sẽ chuyển lên thành phố sống lâu dài.

– Đứng đây làm gì một mình? – Giọng Phong vang lên phía sau.

Ngọc quay lại, mỉm cười gượng.
– Chờ anh.

Họ đi dọc con đường làng quen thuộc, hàng dâm bụt hai bên vẫn nở rực rỡ. Nhưng hôm nay, giữa cái rực rỡ ấy lại len lỏi một chút buồn man mác.

– Em… sắp chuyển lên thành phố. – Ngọc nói khẽ. – Có lẽ… sẽ ít gặp nhau hơn.

Phong im lặng một lúc, rồi dừng bước. Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc đến mức tim Ngọc chao nhẹ.
– Anh không quan tâm khoảng cách đâu. Nhưng em phải hứa… đừng quên anh.

Ngọc khẽ gật, giọng run run:
– Em hứa.

Họ đứng dưới tán cây đa già ở cuối đường – nơi từng bao lần trú mưa, nơi tiếng cười tuổi thơ vẫn còn vương lại. Gió mùa hạ thổi qua, mang theo hương lúa chín và một cảm giác bâng khuâng.

– Sau này, dù ở đâu, anh cũng sẽ chờ em ở đây. – Phong nói, bàn tay khẽ chạm vào tay cô.

Ngọc không đáp, chỉ nắm nhẹ bàn tay ấy. Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh dường như lùi lại phía sau, chỉ còn lại lời hứa và ánh mắt sâu thẳm của cậu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.