duyên phận ngược chiều của thiếu phu nhân

Chương 3: Đêm Ra Mắt và Lưỡi Kiếm Của Lồng Son


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuẩn Bị Cho Vai Diễn

Buổi chiều trước thềm “Bữa tiệc từ thiện Ánh Sáng”, Kiều An Nhiên cảm thấy mình giống như một công trình kiến trúc đang được hoàn thiện bằng những vật liệu đắt giá nhất, từng chi tiết đều phải đạt đến độ hoàn hảo tuyệt đối. Lâm Hạo Thiên đã giữ lời hứa: anh ta tự mình đưa cô đi thử trang phục, và đó không phải là một buổi thử đồ thông thường.

Chiếc xe riêng của Hạo Thiên đã đợi sẵn. Anh ta mặc bộ vest đen cắt may tinh xảo, cà vạt màu xám than, toát ra vẻ lạnh lùng và quyền lực. Khi An Nhiên bước ra, cô thấy anh ta đang xem tin tức trên máy tính bảng.

“Lên xe đi,” anh ta nói, không nhìn cô.

An Nhiên bước vào, ngồi xuống ghế đối diện. Cô mặc một bộ đồ công sở đơn giản, nhưng toát lên vẻ chuyên nghiệp. Cô biết, trang phục chính thức sẽ chỉ được mặc vào phút chót.

Suốt chuyến đi, không khí trong xe dày đặc. An Nhiên quyết định phá vỡ sự im lặng.

“Tôi đã đọc hết danh sách khách mời và ghi nhớ những nhân vật chủ chốt. Tôi cũng đã xem qua các chủ đề giao tiếp an toàn do Thư ký Mạc chuẩn bị.”

Hạo Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta sắc lạnh như tia laser. “Tốt. Cô Kiều, cô hiểu vai trò của mình. Đây không phải là một buổi gặp mặt xã giao, đây là một buổi ra mắt tuyên ngôn. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười của cô đều phải phục vụ một mục đích: chứng minh hôn nhân của chúng ta không phải là một sự sắp đặt, mà là một sự lựa chọn hoàn hảo.”

“Tôi hiểu. Tôi phải là ‘định mệnh’ của anh,” An Nhiên đáp, giọng cô chứa đựng sự mỉa mai kín đáo.

“Đúng vậy. Đặc biệt là trước mặt bà nội tôi, và Trịnh Thùy Linh.”

“Về Trịnh Thùy Linh,” An Nhiên nói, cô nhớ lại cuộc chạm trán hôm trước. “Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Cô ta sẽ tìm cách công kích tôi bằng mọi thứ cô ta có thể tìm được, từ quá khứ đến sự nghiệp của tôi.”

Hạo Thiên nhếch mép. “Đó là vấn đề của cô. Cô phải là lá chắn không tì vết. Nếu cô sụp đổ, hợp đồng sẽ chấm dứt, và cô sẽ phải trả lại số tiền cọc.”

“Không cần anh nhắc nhở,” An Nhiên lạnh lùng.

Hạo Thiên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ta sâu thẳm. “Sáng nay, tôi đã nhận được thông tin về dự án mới của cô ở studio dưới tầng hầm. Một công trình mang tính biểu tượng, sử dụng kết cấu thép và kính cường lực. Rất táo bạo.”

An Nhiên ngạc nhiên. “Anh đã vào studio của tôi?”

“Không,” Hạo Thiên đáp. “Tôi chỉ nhận được báo cáo về việc cài đặt thiết bị. Nhưng bản thiết kế trên bàn làm việc của cô đã lọt vào tầm mắt của Quản gia Trần. Tôi nghĩ cô nên cẩn thận hơn nếu không muốn sự nghiệp cá nhân bị phơi bày.”

An Nhiên siết chặt tay. Cô cảm thấy bị xâm phạm một cách sâu sắc. “Tôi đã yêu cầu không ai được vào đó!”

“Quy tắc một chỉ áp dụng cho Cánh Đông và Cánh Tây. Tầng hầm là khu vực chung. Nhưng tôi đã cho người đặt thêm khóa vân tay riêng cho cô,” Hạo Thiên nói, giọng anh ta không hề có sự xin lỗi. “Cô nên cảm ơn tôi vì đã bảo vệ bí mật của cô.”

An Nhiên hít sâu. “Cảm ơn, Lâm tổng. Tôi sẽ nhớ điều này.”

Sự quan tâm lạnh lùng và kiểm soát của anh ta khiến cô khó chịu. Anh ta vừa là người bảo vệ, vừa là kẻ giam cầm cô.

Khoảnh Khắc Lột Xác

Họ đến một phòng trưng bày thời trang cao cấp. An Nhiên được dẫn vào phòng thay đồ lộng lẫy.

Chiếc váy được chọn cho đêm ra mắt là một tuyệt tác: váy dạ hội đuôi cá màu xanh ngọc lục bảo, được đính thủ công bằng hàng nghìn viên pha lê Swarovski, ôm sát cơ thể cô, tôn lên đường cong mềm mại nhưng không kém phần mạnh mẽ của một kiến trúc sư. Màu xanh ngọc lục bảo nổi bật trên làn da trắng sứ của cô, mang lại vẻ sang trọng, quý phái.

Khi An Nhiên bước ra, ngay cả Hạo Thiên cũng phải ngước nhìn. Ánh mắt anh ta thoáng qua sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy.

“Không tệ,” anh ta nhận xét, dùng từ ngữ mang tính chuyên môn hơn là cảm xúc. “Cô trông giống như thứ mà tôi muốn.”

“Một tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, đúng không?” An Nhiên đáp trả, giữ cho giọng nói của mình không run rẩy. Cô cảm thấy chiếc nhẫn kim cương nặng nề trên tay không còn là gánh nặng, mà là một phần của bộ giáp cô phải mặc.

“Hơn cả thế,” Hạo Thiên tiến lại gần, lần đầu tiên anh ta vi phạm quy tắc 30-50 cm một cách có chủ đích. Anh ta gần đến mức An Nhiên có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà thanh lịch từ người anh. Anh ta chạm nhẹ vào cổ cô, nơi có một sợi dây chuyền kim cương rực rỡ vừa được đeo vào. “Cô là một tuyên ngôn của quyền lực. Đừng quên điều đó.”

Anh ta lùi lại ngay lập tức, giữ khoảng cách tiêu chuẩn. “Bây giờ, hãy luyện tập cách đi đứng và cười. Không được cười quá tươi. Thiếu phu nhân Lâm phải mang vẻ đẹp lạnh lùng và kiêu hãnh.”

Buổi huấn luyện tiếp tục cho đến tận khi họ phải lên đường. An Nhiên cảm thấy đôi má mình cứng lại vì phải giữ nụ cười nửa miệng hoàn hảo.

Chiếc Xe, Ranh Giới, và Cái Nắm Tay

Trên đường đến bữa tiệc, An Nhiên và Hạo Thiên ngồi ở ghế sau, cách nhau chính xác 40 cm. An Nhiên nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố lướt qua.

“Nhớ điều này, Kiều An Nhiên,” Hạo Thiên nói, phá vỡ sự im lặng. “Khi chúng ta bước vào, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào cô. Mọi người đều muốn biết, người phụ nữ nào đã có thể trói buộc Lâm Hạo Thiên. Đừng cho phép họ nhìn thấy bất kỳ sự lo lắng nào. Cô phải là người chiến thắng, ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Họ đến nơi. Ánh đèn flash từ cánh săn ảnh nhấp nháy điên cuồng bên ngoài sảnh.

Trước khi mở cửa, Hạo Thiên đưa tay ra. “Nắm lấy tay tôi. Đây là hành động thân mật duy nhất được phép tối nay, và nó là bắt buộc.”

An Nhiên đặt bàn tay đeo nhẫn kim cương của mình vào tay anh ta. Bàn tay anh ta ấm, mạnh mẽ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng bên ngoài. Giây phút đó, cô cảm thấy chiếc nhẫn không còn lạnh lẽo, mà nóng bỏng.

“Sẵn sàng chưa?” anh ta hỏi.

“Luôn luôn,” cô đáp.

Cánh cửa mở ra, và họ bước vào một thế giới ánh sáng chói lọi, xa hoa.

Đêm Ra Mắt: Tuyên Ngôn Quyền Lực

Cả khán phòng dường như im lặng trong một khoảnh khắc khi Lâm Hạo Thiên và Kiều An Nhiên xuất hiện. Sức hút từ cặp đôi này là không thể chối cãi. Hạo Thiên uy nghiêm, An Nhiên lộng lẫy và kiêu sa.

Hạo Thiên khéo léo giữ An Nhiên ở bên cạnh, khoảng cách luôn được duy trì ở mức hoàn hảo, tạo cảm giác thân mật nhưng tôn trọng. Họ di chuyển chậm rãi, nhận những lời chúc mừng và những ánh mắt dò xét.

An Nhiên bắt đầu vai diễn của mình. Khi được hỏi về việc kết hôn chớp nhoáng, cô mỉm cười hoàn hảo và đáp bằng giọng ấm áp nhưng dứt khoát: “Định mệnh không chờ đợi. Khi Hạo Thiên nói anh ấy muốn tôi, tôi không có lý do gì để từ chối.”

Những lời này, được chuẩn bị từ trước, nghe như một lời tuyên bố tình yêu, nhưng ẩn sâu bên trong là sự khẳng định chủ quyền của Hạo Thiên.

Trong đám đông, An Nhiên nhìn thấy Trịnh Thùy Linh. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, đang nói chuyện với một nhóm người với vẻ mặt khó chịu. Ánh mắt ghen tị của cô ta như những mũi dao nhọn hoắt.

Trận Chiến Đầu Tiên: Vòng Vây Xã Giao

Một người phụ nữ lớn tuổi, bà Ngô, một nhân vật có tiếng nói trong giới thượng lưu, tiến lại gần.

“Ôi, Thiếu phu nhân Lâm thật lộng lẫy,” bà Ngô cười nụ cười xã giao. “Nhưng tôi nghe nói, cô Kiều là một kiến trúc sư? Thật là đáng tiếc khi phải từ bỏ ước mơ để tập trung vào gia đình.”

Đây là đòn tấn công phổ biến nhất: hạ thấp giá trị cá nhân của cô.

An Nhiên giữ chặt tay Hạo Thiên, quay sang bà Ngô với nụ cười tự tin. “Thưa bà Ngô, ước mơ của tôi không bị từ bỏ, mà là được mở rộng. Hạo Thiên đã tặng tôi một studio tại biệt thự, nơi tôi có thể tiếp tục công việc sáng tạo. Anh ấy luôn nói rằng, anh ấy cần một người phụ nữ không chỉ đẹp, mà còn có tâm hồn và tài năng để chia sẻ tầm nhìn với anh ấy. Hơn nữa, anh ấy cần tôi thiết kế một thư viện cá nhân cho anh ấy. Đó không phải là từ bỏ, mà là một sự nâng cấp.”

Hạo Thiên đứng bên cạnh cô, thoáng gật đầu, ngầm xác nhận sự thật này.

Bà Ngô không thể công kích thêm. An Nhiên đã biến sự nghiệp cá nhân thành minh chứng cho sự ưu ái và tôn trọng của Lâm Hạo Thiên dành cho cô.

Trận Chiến Thứ Hai: Đối Đầu Với Thùy Linh

Trịnh Thùy Linh cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Cô ta tiến lại gần, vẻ mặt đầy hằn học.

“An Nhiên, cô thật tuyệt vời. Ai cũng nói cô giống như một nữ hoàng băng giá bên cạnh Hạo Thiên. Tôi lo rằng, sự lạnh lùng của cô sẽ khiến anh ấy cảm thấy cô độc. Anh ấy quen có tôi ở bên, luôn cười đùa, tạo sự thoải mái.”

An Nhiên nhận ra đây là một đòn tâm lý. Thùy Linh muốn tạo ra sự đối lập: cô ta là hơi ấm, An Nhiên là băng giá.

“Cô Trịnh,” An Nhiên mỉm cười. “Nhiều năm qua, tôi đã học được một điều từ kiến trúc: sự ổn định và vững chắc quan trọng hơn nhiều so với vẻ ngoài rực rỡ. Hạo Thiên không cần một người tạo ra tiếng cười hời hợt; anh ấy cần một cột trụ có thể đứng vững bên cạnh anh ấy trong mọi phong ba. Và tôi không phải băng giá, tôi là ngọc lục bảo. Cứng rắn, quý hiếm, và chỉ những người xứng đáng mới có thể sở hữu.”

Lời đáp trả không chỉ sắc bén mà còn gián tiếp phủ nhận mối quan hệ trước đây của Thùy Linh, ám chỉ rằng cô ta chỉ là người làm Hạo Thiên vui vẻ nhất thời.

Hạo Thiên, người đang nghe toàn bộ cuộc đối thoại, khẽ nhếch mép. Anh ta quay sang An Nhiên, và lần đầu tiên, anh ta chạm vào vai cô một cách tự nhiên. “Em nói đúng, Kiều An Nhiên. Anh đã tìm thấy thứ anh cần.”

Hành động này của Hạo Thiên là sự ủng hộ công khai mạnh mẽ nhất, khiến Thùy Linh gần như cứng họng.

Ánh Mắt Của Matriarch

Sau đó, họ tiến về phía một khu vực VIP, nơi Bà Nội Lâm đang ngồi. Bà là người phụ nữ quyền lực nhất gia tộc, người đã thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa Hạo Thiên và Trịnh Thùy Linh.

Bà Lâm mặc bộ sườn xám thêu rồng phượng, ánh mắt sắc sảo và uy nghiêm.

“Chào bà nội,” Hạo Thiên cúi đầu một cách tôn kính. “Đây là An Nhiên, cháu dâu của bà.”

An Nhiên cúi chào, một động tác hoàn hảo và tinh tế. “Chào bà. Rất vui được gặp bà.”

Bà Lâm nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt đánh giá lạnh lùng hơn cả Lâm Hạo Thiên.

“Hạo Thiên của ta rất thích những thứ bất ngờ,” bà Lâm nói, giọng bà chậm rãi và nặng nề. “Nghe nói cô Kiều là kiến trúc sư. Ta hy vọng cô không làm những công trình quá cầu kỳ và không thực tế. Gia tộc Lâm cần sự ổn định.”

Đây là lời cảnh báo trực tiếp. Bà đang nghi ngờ tính thực tế và ổn định của An Nhiên.

“Thưa bà,” An Nhiên nhẹ nhàng đáp. “Cháu tin rằng, kiến trúc sư giỏi nhất không phải là người tạo ra những thứ cầu kỳ, mà là người có thể sử dụng vật liệu đơn giản nhất để tạo ra nền móng vững chắc nhất. Sự ổn định phải bắt đầu từ cấu trúc bên trong, không phải chỉ là lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài. Cháu hứa, cháu sẽ là một cấu trúc vững chắc cho Hạo Thiên.”

Hạo Thiên nhìn An Nhiên. Cô đã dùng chính ngôn ngữ chuyên môn của mình để khẳng định lòng trung thành và tính cách, một cách khéo léo và không hề nao núng.

Bà Lâm im lặng một lúc, rồi nở một nụ cười mà An Nhiên không thể giải mã được. “Cháu nói hay lắm. Ta sẽ chờ xem, cái ‘cấu trúc vững chắc’ của cháu sẽ giữ được bao lâu.”

Điệu Valse và Sự Gần Gũi Bắt Buộc

Đến phần cao trào của buổi tiệc, một điệu valse được yêu cầu. Lâm Hạo Thiên phải nhảy với Thiếu phu nhân của mình.

Hạo Thiên đưa tay cho cô. “Đây là lúc cô phải quên đi quy tắc 30-50 cm, Kiều An Nhiên.”

An Nhiên đặt tay lên vai anh, tay anh đặt lên eo cô. Khoảnh khắc va chạm cơ thể đột ngột này khiến cả hai đều hơi khựng lại. Đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc gần gũi như một cặp đôi thực sự.

Hạo Thiên là một vũ công tuyệt vời. Anh ta dẫn dắt cô điệu valse một cách hoàn hảo, uyển chuyển và mạnh mẽ. Ánh đèn sân khấu đổ xuống, tạo nên một hình ảnh hoàn hảo về một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Trong khoảnh khắc đó, An Nhiên nhắm mắt lại, hoàn toàn quên đi vai diễn. Cô cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh ta qua lớp vải vest, mùi hương gỗ đàn hương gần gũi đến nghẹt thở.

“Mắt cô mở ra,” Hạo Thiên thì thầm vào tai cô, giọng anh ta trầm và khàn. “Đừng nhắm mắt. Người ta phải thấy chúng ta đang nhìn nhau.”

An Nhiên mở mắt ra. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta. Giây phút đó, cô nhận ra anh ta cũng đang diễn, nhưng diễn quá nhập tâm, quá chuyên nghiệp.

Đột nhiên, An Nhiên cảm thấy Hạo Thiên khẽ siết chặt tay cô. Khuôn mặt anh ta vẫn giữ nụ cười lịch thiệp, nhưng đôi mắt anh ta hơi dao động.

“Có chuyện gì sao?” An Nhiên hỏi bằng giọng nhỏ nhất.

“Lão Cố,” Hạo Thiên đáp gọn lỏn. Lão Cố là một đối thủ kinh doanh lớn của Lâm Thị.

“Anh ấy đang làm gì?”

“Đang cố gắng tiếp cận Thư ký Mạc. Anh ta không phải là vấn đề. Vấn đề là…” Hạo Thiên ngưng lại. “Vấn đề là anh ta đang ở đây.”

Anh ta không nói thêm. Điệu valse kết thúc. An Nhiên và Hạo Thiên cúi chào nhau, nụ cười hoàn hảo.

Dấu Hiệu Rạn Nứt

Họ cùng nhau đi ra khu vực vườn để hít thở không khí. Hạo Thiên đứng dựa vào lan can, vẻ mệt mỏi đã trở lại.

“Hôm nay cô đã làm rất tốt,” anh ta nói. “Vượt xa mong đợi của tôi.”

“Cảm ơn,” An Nhiên đáp, cô vẫn còn cảm thấy sự choáng váng từ điệu nhảy bắt buộc.

Hạo Thiên nhìn thẳng vào cô. “Tôi có một việc cần cô giúp.”

“Anh có thể gọi Quản gia Trần hoặc Thư ký Mạc,” An Nhiên nhắc lại quy tắc.

“Việc này không phải là công việc. Đây là một cuộc khủng hoảng nhỏ. Bà Lâm đang theo dõi tôi. Cô phải ở bên tôi trong một giờ nữa, tuyệt đối không rời xa, và phải tỏ ra cực kỳ thân mật.”

An Nhiên nhíu mày. “Tại sao?”

“Lão Cố đã gửi một bức ảnh cho bà Lâm. Bức ảnh đó… liên quan đến một công ty con của Lâm Thị. Nó sẽ gây ra rắc rối lớn nếu bà biết tôi đã đi nước ngoài để giải quyết nó mà không thông báo. Cô phải đánh lạc hướng bà ta.”

An Nhiên hiểu ra. Lâm Hạo Thiên đang bị dồn vào chân tường, và cô là quân cờ duy nhất anh ta có thể tin tưởng vào lúc này.

“Được thôi,” An Nhiên nói. “Nhưng chúng ta sẽ vi phạm tất cả các quy tắc. Và tôi cần một khoản tiền thưởng cho sự liều lĩnh này.”

Hạo Thiên nhìn cô. “Năm trăm triệu. Ngay bây giờ.”

“Một tỷ. Và không can thiệp vào studio của tôi thêm lần nào nữa,” An Nhiên thương lượng. Cô biết, trong tình huống này, cô đang ở thế thượng phong.

Hạo Thiên cười nhạt, một nụ cười hiếm hoi và méo mó. “Cô thật sự là một thương nhân xuất sắc, Kiều An Nhiên.” Anh ta lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn. “Một tỷ đã được chuyển. Bây giờ, đến lượt cô.”

An Nhiên quay lại sảnh chính. Cô đặt tay lên tay anh ta, kéo anh ta lại gần. “Bà nội đang nhìn chúng ta,” cô thì thầm.

Hạo Thiên hiểu ý. Anh ta nắm lấy tay cô, siết chặt. Họ quay lại chỗ Bà Lâm. An Nhiên bắt đầu trò chuyện với bà về một dự án thiết kế cho một bảo tàng mới, cô dùng ngôn ngữ chuyên môn và sự hiểu biết sâu sắc để thu hút sự chú ý của bà Lâm, đánh lạc hướng bà khỏi bất kỳ tin nhắn hay thông tin nào khác.

Trong khi An Nhiên đang nói say sưa, Hạo Thiên khẽ cúi xuống, thì thầm vào tai cô: “Cô làm tôi bất ngờ đấy, Kiều An Nhiên. Cô là người phụ nữ đầu tiên dám đòi tiền tôi ngay lúc tôi đang gặp rắc rối.”

“Tôi là người xây dựng. Tôi biết giá trị của nền móng,” An Nhiên đáp lại một cách kiêu hãnh.

Chiếc Lồng Vàng Dần Mở Khóa

Một giờ sau, khủng hoảng tạm lắng. Hạo Thiên thông báo đã đến lúc họ phải về.

Trên đường về, sự im lặng không còn lạnh lẽo như lúc đi. An Nhiên mệt mỏi, dựa đầu vào cửa kính.

Hạo Thiên nhìn cô. “Bà Lâm đã rất ấn tượng với cô. Cô là một Thiếu phu nhân hoàn hảo.”

“Tôi đã kiếm được một tỷ cho sự hoàn hảo đó,” An Nhiên nhắm mắt lại.

“Cô có thể sử dụng studio của mình một cách hoàn toàn tự do. Tôi đã gửi lệnh cấm tuyệt đối đối với bất kỳ ai, kể cả Quản gia Trần, xâm phạm không gian đó,” Hạo Thiên nói. “Đó là món quà của tôi.”

An Nhiên mở mắt. “Tại sao anh phải tự mình đưa tôi đi thử đồ, tự mình sắp xếp mọi việc? Anh có Thư ký Mạc và hàng trăm nhân viên. Quy tắc của anh là ‘không giao tiếp cá nhân không cần thiết’.”

Hạo Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt anh ta. “Thế giới này không cho phép tôi tin tưởng bất kỳ ai ngoài bản thân mình. Trịnh Thùy Linh là một con rắn, và gia tộc Lâm chỉ là một bầy kền kền. Tôi cần một lá chắn mà tôi có thể kiểm soát. Cô... là một lựa chọn tốt.”

“Đó là câu trả lời lạnh lùng nhất tôi từng nghe,” An Nhiên bật cười nhạt nhẽo.

“Đó là sự thật. Nhưng cô đã dạy tôi một điều, Kiều An Nhiên. Sự thông minh của cô không nằm ở vẻ ngoài. Cô có một lưỡi kiếm. Và tôi cần lưỡi kiếm đó.”

Chiếc xe dừng lại trước biệt thự. An Nhiên tháo chiếc nhẫn kim cương ra, cảm thấy nhẹ nhõm.

“Chúc ngủ ngon, Lâm tổng,” cô nói.

“Chúc ngủ ngon, Kiều An Nhiên.”

Khi An Nhiên đi về phía Cánh Tây, Hạo Thiên gọi cô lại. “Đừng quên quy tắc mới: tôi không thể ngủ được, cô có quyền sử dụng khu vực chung ở tầng hầm để làm việc.”

An Nhiên quay lại. Anh ta đang vi phạm quy tắc một cách quá rõ ràng, nhưng lại ngụy biện nó dưới hình thức một ‘quy tắc mới’.

“Vâng, Lâm tổng. Tôi sẽ ghi nhớ,” An Nhiên mỉm cười. Nụ cười này, lần đầu tiên, không phải là giả dối, mà là sự chấp nhận một cuộc chơi mới.

Cô biết, lồng son của cô đang dần được mở khóa, không phải bởi sự nhân từ, mà bởi giá trị và sự kiêu hãnh của chính cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×