duyên phận ngược chiều của thiếu phu nhân

Chương 4: Ranh Giới Mong Manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nơi An Toàn Trong Tầng Hầm

Sau buổi ra mắt công chúng chói lọi, cuộc sống của Kiều An Nhiên tại Biệt thự Lâm Thị trở nên ổn định một cách kỳ lạ. Cô đã hoàn thành xuất sắc vai diễn “Thiếu phu nhân Lâm hoàn hảo” và đổi lại được thứ quý giá nhất: sự tự do trong không gian riêng.

Tầng hầm, studio của cô, đã nhanh chóng trở thành nơi trú ẩn. Mùi sơn, mùi giấy, mùi gỗ, và mùi kim loại từ máy in 3D thay thế cho mùi nước hoa xa xỉ và không khí lạnh lẽo của khu vực sinh hoạt chung. Ở đây, cô không cần phải cười một cách hoàn hảo, không cần phải giữ khoảng cách 40cm, và không cần phải cảnh giác với bất kỳ ai.

An Nhiên bắt đầu dự án mới, một công trình mang tên “Di Sản Thời Gian”, một thiết kế bảo tàng tương lai nằm trong lòng thành phố. Cô cắm đầu vào công việc. Những bản vẽ kỹ thuật dày đặc được trải trên bàn vẽ sồi lớn. Đôi khi, cô làm việc xuyên đêm, chỉ dừng lại khi ánh sáng mặt trời le lói qua ô cửa sổ nhỏ trên cao. Đây mới chính là Kiều An Nhiên thật sự: kiên cường, đam mê, và không ngừng sáng tạo.

Trong hợp đồng của cô và Lâm Hạo Thiên, có một điều khoản rất rõ ràng: "Kiều An Nhiên không được sử dụng kiến thức chuyên môn của mình để phục vụ bất kỳ lợi ích kinh doanh nào của Lâm Thị trong thời gian hợp đồng có hiệu lực." Điều khoản này được đưa ra để đảm bảo sự độc lập hoàn toàn và tránh xung đột lợi ích. An Nhiên tôn trọng nó. Cô không muốn bị ràng buộc bởi Lâm Thị, ngay cả trong công việc.

Tuy nhiên, sự tự do của cô lại vô tình tạo ra một ranh giới mới, một sự gần gũi không mong muốn với Lâm Hạo Thiên.

Sự Gần Gũi Không Chủ Đích

Lâm Hạo Thiên cũng có một thói quen làm việc muộn. Khu vực sinh hoạt chung ở tầng trên trở nên im ắng sau nửa đêm, chỉ còn lại âm thanh gõ phím nhẹ nhàng từ phòng làm việc riêng của anh ta và tiếng máy móc nhè nhẹ vọng lên từ tầng hầm.

Một đêm, khoảng 2 giờ sáng, An Nhiên đang mải mê với máy in 3D của mình, tạo ra một mô hình thu nhỏ phức tạp của “Di Sản Thời Gian”. Tiếng motor máy kêu rè rè liên tục.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. An Nhiên vội vã tắt máy. Cô nhận ra mình đã bật chế độ rung quá nhỏ. Cô chạy vội lên tầng trên để lấy chai nước, và suýt va phải Lâm Hạo Thiên.

Anh ta đang đứng ở cầu thang dẫn xuống tầng hầm, mặc áo choàng tắm lụa đen, tóc hơi ướt, có lẽ vừa tắm xong. Anh ta trông ít cảnh giác hơn và, một lần nữa, lộ ra vẻ mệt mỏi thầm kín.

“Cô làm gì ở đây?” An Nhiên hỏi, giọng cảnh giác.

“Tôi cần yên tĩnh để xử lý một cuộc gọi video khẩn cấp. Tiếng ồn từ tầng hầm của cô là gì?” Hạo Thiên hỏi, giọng anh ta hơi cáu kỉnh.

“Đó là máy in 3D. Tôi đang làm việc. Studio của tôi được miễn trừ khỏi các quy tắc về tiếng ồn sau nửa đêm,” An Nhiên đáp, cô đã kiểm tra điều khoản này.

Hạo Thiên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. “Kiều An Nhiên, đây là biệt thự cá nhân của tôi, không phải một công trường.”

“Và đây là studio của tôi, được cấp phép hoạt động 24/7 theo thỏa thuận miệng của chúng ta,” An Nhiên đối đầu. “Nếu anh không ngủ được vì tiếng ồn, anh có thể sử dụng khu vực cách âm ở cánh Đông.”

Hạo Thiên im lặng, nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh ta lướt từ chiếc áo phông dính đầy bụi chì của cô đến đôi mắt quầng thâm vì thiếu ngủ, rồi dừng lại ở bàn tay cô.

“Sự nghiệp của cô quan trọng đến mức phải đổi lấy sức khỏe của cô sao?” anh ta đột nhiên hỏi, giọng nói của anh ta mềm đi một chút, không còn sắc lạnh như ban nãy.

An Nhiên nhún vai. “Không, nhưng nó quan trọng hơn việc làm một chiếc bình hoa vô hồn. Tôi không giống như những người phụ nữ mà anh quen biết, Lâm tổng. Tôi cần được xây dựng, không phải được sở hữu.”

Hạo Thiên thở dài, day nhẹ thái dương. “Tám giờ sáng nay, chúng ta có cuộc họp với Bà Lâm. Về việc chuẩn bị cho sự kiện từ thiện tiếp theo. Cô nên ngủ đi.”

Anh ta quay người, đi lên lầu. An Nhiên đứng đó, bối rối. Anh ta lại vi phạm quy tắc, không phải để kiểm soát cô, mà chỉ để phàn nàn về tiếng ồn và... khuyên cô đi ngủ.

Ván Cờ Mới Của Bà Lâm

Cuộc họp sáng hôm sau diễn ra trong phòng khách trang trọng. Bà Lâm đến, mang theo một bầu không khí áp lực.

“Ta rất hài lòng với màn ra mắt của cháu, An Nhiên,” Bà Lâm nói, uống một ngụm trà. “Cháu đã khiến Trịnh Thùy Linh mất mặt. Đó là một thành công.”

“Cháu cảm ơn bà,” An Nhiên đáp, giữ thái độ khiêm tốn.

“Tuy nhiên, danh hiệu Thiếu phu nhân Lâm không chỉ là việc xuất hiện trong các bữa tiệc,” Bà Lâm tiếp tục, ánh mắt sắc bén chuyển sang Hạo Thiên. “Hạo Thiên, ta đã sắp xếp cho hai cháu một dự án. Tổ hợp Thương mại – Văn phòng ‘Ngọn Hải Đăng’ ở khu vực phát triển mới. Dự án này sẽ là minh chứng cho sự hợp tác giữa Lâm Thị và công ty đối tác quan trọng của chúng ta.”

Hạo Thiên cau mày. “Bà nội, cháu đang bận với dự án quốc tế. Cháu đã giao cho nhóm Quản lý Tài sản.”

“Không,” Bà Lâm cắt lời dứt khoát. “Dự án này là để thử thách cuộc hôn nhân của các cháu. An Nhiên, cháu là kiến trúc sư, cháu có thể tư vấn về mặt thiết kế, tạo ra một công trình mang tính biểu tượng, một di sản gia tộc. Hạo Thiên, cháu sẽ giám sát tổng thể. Đây là cách tốt nhất để mọi người thấy hai cháu đang xây dựng tương lai cùng nhau.”

An Nhiên và Hạo Thiên nhìn nhau. Đây là một cái bẫy. Bà Lâm biết rõ điều khoản trong hợp đồng của họ, hoặc ít nhất, bà muốn buộc An Nhiên phải tham gia vào công việc của Lâm Thị, phá vỡ ranh giới độc lập của cô.

“Thưa bà,” An Nhiên bình tĩnh lên tiếng. “Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể. Cháu hiện đang bận rộn với dự án kiến trúc cá nhân đã nhận từ trước, có thời hạn rất chặt chẽ. Hơn nữa, việc tham gia vào Lâm Thị có thể gây ra những xung đột về đạo đức nghề nghiệp.”

Bà Lâm cười lớn, một nụ cười giả tạo. “Đạo đức nghề nghiệp? Hay là sợ thất bại, cháu dâu? Lâm Thị cần một kiến trúc sư đẳng cấp thế giới. Hay cháu nghĩ dự án cá nhân của cháu quan trọng hơn danh tiếng của gia tộc Lâm?”

“Danh tiếng của cháu là sự độc lập,” An Nhiên nhẹ nhàng đáp. “Nhưng nếu đó là yêu cầu của bà, cháu có thể tư vấn, với điều kiện tư vấn độc lập, không tham gia chính thức vào Lâm Thị. Cháu sẽ chỉ đánh giá bản vẽ của bên đối tác và đưa ra ý kiến chuyên môn. Cháu không thể ký bất kỳ văn bản nào mang tính pháp lý hoặc sở hữu trí tuệ.”

Hạo Thiên im lặng, anh ta đang chờ đợi. Anh ta nhận ra An Nhiên đang dùng sự cứng rắn của mình để giữ lại chút tự do cuối cùng.

Bà Lâm suy nghĩ một lúc. “Tư vấn độc lập? Được thôi. Hạo Thiên sẽ là người duy nhất liên lạc với cháu về dự án này. Cháu sẽ nhận bản vẽ và trả lời Hạo Thiên. Không được phép tiếp xúc với bất kỳ ai khác trong dự án. Cháu có một tuần để xem xét.”

Bức Tường Nứt Vỡ

Sau cuộc họp, Hạo Thiên đi thẳng xuống tầng hầm. Lần này, anh ta không thèm gõ cửa.

An Nhiên đang vẽ phác thảo. Cô ngước lên, khó chịu. “Lâm tổng, anh lại vi phạm quy tắc riêng tư của tôi.”

“Bà Lâm đã ném quả bom này. Cô biết điều đó có ý nghĩa gì,” Hạo Thiên nói, đứng giữa studio.

“Tôi không thể tham gia,” An Nhiên dứt khoát. “Bất cứ điều gì tôi làm cho Lâm Thị sẽ làm hỏng danh tiếng độc lập của tôi. Tôi đã nói, tôi không thể ký bất kỳ văn bản nào. Hơn nữa, dự án cá nhân của tôi là ‘Di Sản Thời Gian’, nó là đam mê của tôi.”

Hạo Thiên tiến lại gần bàn vẽ, nhìn vào bản thiết kế “Di Sản Thời Gian”. Anh ta chăm chú nhìn kết cấu thép và kính.

“Táo bạo. Không thực tế. Nhưng có tầm nhìn,” anh ta nhận xét. “Cô định đặt nó ở đâu? Không có thành phố nào đủ không gian và ngân sách cho nó.”

“Đó là dự án trong mơ, không phải dự án thực tế,” An Nhiên đáp.

“Mơ hay thực tế, cô vẫn đang tiêu tốn thời gian. Cô cần phải hiểu, Kiều An Nhiên, cuộc hôn nhân này không chỉ là một hợp đồng tài chính. Nó là một sự sống còn chính trị. Nếu bà Lâm không hài lòng, cô không chỉ mất tiền cọc, mà bà ta còn có thể tìm cách phá hủy danh tiếng chuyên môn của cô.”

An Nhiên nhìn anh ta. “Anh đang đe dọa tôi?”

“Tôi đang giải thích tình hình,” Hạo Thiên lạnh lùng. “Cô muốn một năm yên ổn? Hãy làm cho dự án ‘Ngọn Hải Đăng’ thành công. Sử dụng tài năng của cô để bảo vệ chính mình. Tôi đã chấp nhận điều kiện tư vấn độc lập của cô. Cô chỉ cần đánh giá bản vẽ. Không có sở hữu trí tuệ, không có chữ ký. Đây là cách cô bảo vệ ranh giới của mình.”

“Tại sao anh không thuê một chuyên gia khác? Lâm Thị có hàng trăm người giỏi.”

Hạo Thiên nhìn cô. “Vì Bà Lâm sẽ không tin tưởng ai khác. Bà ta muốn thấy chúng ta làm việc cùng nhau. Và vì, tôi đã xem bản vẽ ‘Di Sản Thời Gian’ của cô. Nó chứa đựng một giải pháp đột phá về ánh sáng mà tôi cần cho Ngọn Hải Đăng.”

An Nhiên sững người. Cô đã bị phát hiện.

“Tôi không biết anh đang nói về cái gì,” cô nói.

“Đừng lừa dối tôi,” Hạo Thiên bước lại gần hơn. Anh ta nghiêng người trên bàn vẽ, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài chục centimet, nhưng lần này không phải là diễn xuất. “Bản thiết kế của cô giải quyết vấn đề hấp thụ nhiệt và khuếch tán ánh sáng tự nhiên một cách hoàn hảo, điều mà đội ngũ của tôi đang thất bại. Tôi cần giải pháp đó. Hãy giúp tôi, Kiều An Nhiên. Đây là một cuộc trao đổi, không phải một mệnh lệnh.”

An Nhiên biết anh ta nói thật. Anh ta cần cô, và cô có lợi thế.

“Điều kiện của tôi,” An Nhiên nói, đứng thẳng dậy. “Tôi chỉ làm việc trong studio này. Anh phải mang tất cả tài liệu đến đây. Và tôi cần một khoản thù lao chuyên môn cho công việc này, tách biệt với hợp đồng hôn nhân.”

Hạo Thiên gật đầu. “Hai trăm triệu cho một tuần tư vấn. Được chứ?”

“Được,” An Nhiên chấp nhận. “Tôi cần bản vẽ ngay.”

Hạo Thiên mỉm cười, một nụ cười thoáng qua, chứa đựng sự nhẹ nhõm và một chút ngưỡng mộ. “Cô là người phụ nữ đầu tiên tôi gặp có thể đòi tiền tôi một cách hợp lý như vậy.”

Vị Khách Bất Ngờ

An Nhiên bắt đầu công việc tư vấn. Lâm Hạo Thiên giữ lời, anh ta đích thân mang các bản vẽ kỹ thuật của dự án “Ngọn Hải Đăng” xuống tầng hầm.

Dự án này rất phức tạp. Tổ hợp Thương mại – Văn phòng cần một giải pháp kiến trúc mang tính biểu tượng, nhưng phải đối mặt với thách thức lớn về điều kiện khí hậu và không gian.

Khi An Nhiên đắm mình vào các con số và sơ đồ, cô hoàn toàn quên đi Hạo Thiên là ai, và anh ta là người chồng giả của cô. Cô chỉ nhìn thấy một vấn đề cần được giải quyết, một thách thức cần được chinh phục.

Hạo Thiên thường ngồi trong studio, lẳng lặng quan sát cô làm việc. Anh ta không nói gì, chỉ đơn thuần là hiện diện.

Một buổi chiều, khi An Nhiên đang gạch bỏ một thiết kế kết cấu lỗi thời, chuông cửa studio vang lên. Đó là Quản gia Trần, người hiếm khi xuống tầng hầm.

“Thiếu phu nhân,” Quản gia Trần nói, giọng căng thẳng. “Tiểu thư Trịnh Thùy Linh đang ở ngoài cổng. Cô ta nói cô ta mang bữa trưa đến cho Thiếu phu nhân.”

An Nhiên cau mày. “Tôi đang làm việc. Bảo cô ta về đi.”

“Cô ta nói, nếu Thiếu phu nhân không gặp, cô ta sẽ đợi. Cô ta đã nói với phóng viên rằng cô ta đến để thăm ‘người bạn thân’ Lâm tổng và Thiếu phu nhân.”

Đây là một động thái chiến lược của Thùy Linh, tạo ra tin đồn và gây áp lực.

“Bảo cô ta đợi đi,” An Nhiên nói, cô quay lại bàn vẽ.

“Không được,” Hạo Thiên, người đang ngồi ở góc phòng, đột nhiên lên tiếng. “Nếu cô ta tạo ra cảnh tượng trước cổng, Bà Lâm sẽ nổi giận. Cô phải đi gặp cô ta. Hãy mời cô ta vào, cho cô ta uống trà, và tống cổ cô ta đi trong mười lăm phút.”

“Việc đó phá vỡ quy tắc làm việc của tôi,” An Nhiên phản đối.

Hạo Thiên đứng dậy, tiến về phía cô. “Kiều An Nhiên, cô là Thiếu phu nhân Lâm. Vai diễn đó không chỉ diễn trên sân khấu. Đi đi, và bảo vệ tổ ấm của chúng ta. Hoặc cô muốn cô ta vào đây và thấy cô đang làm việc cho Lâm Thị?”

Lời nói đó đánh trúng điểm yếu của An Nhiên. Sự riêng tư trong công việc của cô phải được ưu tiên.

An Nhiên cởi chiếc áo khoác bẩn, chỉnh sửa lại tóc. “Tôi đi đây. Anh dọn dẹp đống bản vẽ này đi. Nếu Thùy Linh nhìn thấy nó, cô ta sẽ biết anh đang gặp rắc rối.”

Hạo Thiên gật đầu. “Đi nhanh đi.”

Trận Chiến Bữa Trưa

An Nhiên trở lại khu vực sinh hoạt chung, đeo lại chiếc nhẫn và khoác lên mình chiếc áo khoác sang trọng.

Trịnh Thùy Linh ngồi ở phòng khách, mỉm cười tự mãn. Cô ta mang theo một hộp đựng bữa trưa cao cấp, đặt trên bàn.

“An Nhiên, cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện. Tôi biết cô và Hạo Thiên đang làm việc vất vả, nên tôi mang bữa trưa đến. Tôi quen nấu ăn cho Hạo Thiên khi anh ấy bận rộn. Tôi biết anh ấy thích gì.”

“Cảm ơn cô Trịnh,” An Nhiên đáp, giọng cô lạnh lùng nhưng lịch thiệp. “Tuy nhiên, tôi và Hạo Thiên đã có một đầu bếp riêng rất tuyệt vời. Hơn nữa, thói quen ăn uống của anh ấy đã thay đổi. Anh ấy hiện đang theo chế độ ăn uống chuyên biệt để duy trì sức khỏe.”

Thùy Linh nhíu mày. “Thay đổi? Anh ấy thích món thịt bò Kobe của tôi nhất mà?”

“Quá nhiều chất béo,” An Nhiên nói một cách dứt khoát. “Anh ấy không thể tập trung làm việc nếu thức ăn quá nặng nề. Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải từ chối lòng tốt của cô. Chúng tôi có quá nhiều việc phải làm.”

Thùy Linh thay đổi chiến thuật, nhìn xung quanh. “Tôi nghe nói Bà Lâm đã giao cho hai người dự án ‘Ngọn Hải Đăng’. Một dự án lớn như vậy, Kiều An Nhiên, cô chắc chắn sẽ không đủ kinh nghiệm. Công ty của tôi đã từng làm những dự án tương tự.”

An Nhiên nhếch mép. “Cô Trịnh, cô có biết Lâm Hạo Thiên là người như thế nào không? Anh ấy đã chọn tôi, một người có kinh nghiệm chuyên môn sâu chứ không phải một người làm kinh doanh. Tôi là kiến trúc sư, không phải nhà đầu tư. Anh ấy cần người thiết kế, không phải người vận hành. Tôi tin tưởng vào sự lựa chọn của anh ấy, và anh ấy tin tưởng vào tài năng của tôi.”

Thùy Linh đã hoàn toàn bị đẩy vào thế phòng thủ. An Nhiên một lần nữa dùng chính sự nghiệp của mình để làm vũ khí, đồng thời biến Hạo Thiên thành người chồng tin tưởng và tôn trọng vợ mình.

“Tôi nghĩ tôi phải trở lại làm việc,” An Nhiên đứng dậy. “Hạo Thiên đang đợi tôi dưới tầng hầm. Anh ấy cần tôi giải quyết một vài vấn đề kỹ thuật. Cảm ơn vì đã ghé thăm, cô Trịnh.”

An Nhiên không đợi Thùy Linh phản ứng, cô quay lưng đi. Thùy Linh nhìn theo bóng lưng An Nhiên, sự tức giận hiện rõ trong mắt cô ta. Cô ta biết, Kiều An Nhiên không phải là đối thủ dễ dàng.

Cái Nhìn Của Sự Thấu Hiểu

An Nhiên quay lại tầng hầm. Hạo Thiên đã dọn dẹp các bản vẽ, chỉ để lại bàn vẽ của cô.

“Cô đã giải quyết xong rồi,” Hạo Thiên nói, giọng anh ta chứa đầy sự tán thành.

“Cô ta sẽ không buông tha. Cô ta nghi ngờ về sự hợp tác của chúng ta,” An Nhiên nói, cô cảm thấy kiệt sức sau màn đối đầu vừa rồi.

Hạo Thiên nhìn cô. “Tại sao cô lại nói rằng tôi thích chế độ ăn uống nhẹ nhàng?”

“Để ngăn cô ta nói về những kỷ niệm cũ và cho cô ta thấy rằng anh đã thay đổi hoàn toàn,” An Nhiên giải thích. “Để tạo ra sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại.”

Hạo Thiên im lặng. Anh ta tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô đã bảo vệ tôi, Kiều An Nhiên. Cảm ơn cô.”

“Tôi đang bảo vệ bản thân và studio của mình,” An Nhiên nhấn mạnh.

“Cũng như nhau thôi,” Hạo Thiên thì thầm. Anh ta đột nhiên ngồi xuống ghế sofa cũ kỹ ở góc phòng. Anh ta nhìn lên trần nhà, nơi có một đường nứt nhỏ.

“Ngọn Hải Đăng… đó là dự án của bố tôi,” anh ta nói, giọng anh ta trở nên xa xăm, yếu ớt một cách bất ngờ. “Ông ấy đã thiết kế nó, nhưng nó bị đình chỉ sau khi ông ấy qua đời. Bà Lâm muốn dùng nó để chứng minh rằng tôi đã trưởng thành và có thể kế thừa di sản của ông ấy.”

An Nhiên ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Hạo Thiên mở lòng, nói về một điều cá nhân và dễ tổn thương.

“Tôi xin lỗi,” An Nhiên nói. “Tôi không biết.”

“Không sao,” anh ta thở dài. “Bây giờ cô biết rồi. Tôi cần cô, Kiều An Nhiên. Không chỉ là một kiến trúc sư giỏi. Tôi cần cô vì cô không phải là người của Lâm Thị. Cô là người duy nhất có thể nhìn thấy bản chất của vấn đề mà không bị những quy tắc gia tộc này làm mờ mắt. Hãy cứu dự án này, và cứu tôi khỏi Bà Lâm.”

An Nhiên nhìn khuôn mặt mệt mỏi và kiệt sức của anh ta. Giây phút đó, cô không thấy Lâm Hạo Thiên, Tổng giám đốc lạnh lùng, mà thấy một người đàn ông đang cố gắng giữ gìn một di sản trong một ván cờ chính trị tàn nhẫn.

Cô gật đầu. “Tôi sẽ không cứu anh. Tôi sẽ cứu dự án. Và tôi sẽ hoàn thành hợp đồng của chúng ta. Tôi cần một bản tóm tắt chi tiết về vấn đề kỹ thuật của Ngọn Hải Đăng. Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

An Nhiên quay lại bàn vẽ. Cô biết, ranh giới giữa cô và Hạo Thiên đã trở nên mờ nhạt hơn bao giờ hết, và cô đang bước vào một ván cờ nguy hiểm hơn cả hợp đồng hôn nhân giả này. Cô đã trở thành đồng minh bất đắc dĩ của anh ta, bị ràng buộc không phải bằng tiền, mà bằng một mục tiêu chung: sự kiêu hãnh và di sản.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×