duyên phận ngược chiều của thiếu phu nhân

Chương 5: Đồng Minh Bất Đắc Dĩ và Những Lời Thầm Kín


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Môi Trường Làm Việc Mới

Studio dưới tầng hầm trở thành khu vực chiến lược mới của Biệt thự Lâm Thị. Kiều An Nhiên đã biến nó thành một công trường sáng tạo căng thẳng. Những bản vẽ kỹ thuật chi tiết của dự án "Ngọn Hải Đăng", do cố chủ tịch Lâm Thị để lại, chất đống trên bàn.

Dự án này là một thách thức khổng lồ. Thiết kế ban đầu mang tính tiên phong, nhưng lại thiếu tính thực tế về mặt vật liệu và khả năng chịu tải. An Nhiên nhận ra rằng, đây không chỉ là một dự án kiến trúc, mà là một bộ xương bị bỏ quên cần được hồi sinh bằng công nghệ và tầm nhìn hiện đại.

Lâm Hạo Thiên đúng như lời anh ta nói: anh ta đích thân mang tài liệu đến. Cứ mỗi buổi tối, khoảng 10 giờ, khi mọi người trong biệt thự đã lui về, anh ta lại xuất hiện ở cửa studio. Anh ta không còn mặc vest lịch lãm, mà thường là áo phông và quần chinos đơn giản, vẻ ngoài mệt mỏi nhưng ánh mắt sắc bén.

“Tình hình thế nào?” Hạo Thiên hỏi, đặt tập hồ sơ lên bàn.

An Nhiên chỉ vào mô hình in 3D của cô. “Kết cấu thép không thể chịu được tải trọng gió ở độ cao này. Dự án ban đầu quá tham vọng. Nó cần một hệ thống giảm chấn mới, và tôi cần thay đổi hoàn toàn lõi trung tâm để tối ưu hóa không gian văn phòng mà vẫn đảm bảo sự ổn định.”

Hạo Thiên nhặt một bản vẽ lên, xem xét các tính toán của cô. “Thay đổi lõi trung tâm sẽ tăng chi phí thêm 15%. Cô có giải pháp nào để bù đắp không?”

“Có,” An Nhiên đáp, giọng cô đầy tự tin. “Chúng ta sẽ sử dụng kính cường lực phản quang đa tầng cho mặt ngoài. Nó vừa giải quyết vấn đề hấp thụ nhiệt, giảm chi phí điều hòa, vừa tạo hiệu ứng ánh sáng như ngọn hải đăng thực sự vào ban đêm. Điều đó sẽ tăng giá trị thương mại của dự án lên ít nhất 20%, bù đắp hoàn toàn chi phí kết cấu.”

Hạo Thiên im lặng nhìn cô, ánh mắt anh ta không còn lạnh lùng, mà là sự đánh giá công tâm. “Tuyệt vời. Cô giải quyết vấn đề một cách toàn diện. Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu để gửi cho đội ngũ kỹ sư của tôi để đánh giá lại chi phí.”

Cuộc đối thoại của họ diễn ra như vậy: ngắn gọn, chuyên nghiệp, chỉ xoay quanh công việc và giải pháp. Họ là hai người xa lạ đang xây dựng một công trình chung.

Khi Ranh Giới Bị Phá Vỡ

Làm việc đêm trở thành thói quen. Đôi khi Hạo Thiên ở lại studio đến tận 2 giờ sáng. Anh ta không nói gì, chỉ ngồi ở góc phòng đọc sách hoặc xem tài liệu. Anh ta mang đến một sự hiện diện yên tĩnh mà An Nhiên không thể phủ nhận là có phần an ủi.

Một đêm, An Nhiên đang cố gắng giải một phương trình phức tạp về động lực học kết cấu thì bút chì cô làm rơi lăn xuống gầm bàn. Cô cúi xuống nhặt, nhưng không may, gáy cô bị chạm vào cạnh bàn.

“Á!” cô khẽ kêu lên.

Hạo Thiên ngay lập tức bỏ tài liệu xuống, đi đến chỗ cô. “Có chuyện gì?”

“Không sao, chỉ là bị đau gáy một chút.”

Hạo Thiên nhìn cô. Anh ta không nói gì, nhưng đột nhiên, anh ta đặt tay lên vai cô. “Đứng dậy.”

An Nhiên ngạc nhiên trước sự gần gũi bất ngờ này. Cô đứng dậy, cảnh giác.

“Ngồi xuống,” anh ta chỉ vào chiếc ghế.

Cô tuân theo. Hạo Thiên đứng sau lưng cô. Anh ta đặt hai bàn tay mạnh mẽ của mình lên vai cô và bắt đầu xoa bóp cổ cô một cách chuyên nghiệp.

“Tôi đã học mát-xa cơ bản từ một chuyên gia vật lý trị liệu. Nó giúp tôi giảm đau đầu khi căng thẳng,” Hạo Thiên giải thích, giọng anh ta trầm và đều.

An Nhiên cảm thấy đôi tay anh ta tạo ra một áp lực chính xác lên các huyệt đạo bị căng cứng. Cơn đau dịu đi nhanh chóng, thay thế bằng cảm giác ấm áp và thư giãn. Mùi gỗ đàn hương và bạc hà của anh ta bao trùm lấy cô. Cô nhắm mắt lại.

“Sao cô không nói gì?” anh ta hỏi, tiếp tục xoa bóp.

“Tôi... tôi đang tận hưởng dịch vụ mát-xa đắt tiền này,” An Nhiên thì thầm, giọng cô hơi khàn. Cô cảm thấy một dòng điện nhỏ chạy qua người, một cảm xúc xa lạ mà cô cố gắng ngăn chặn.

Hạo Thiên ngừng lại. Anh ta giữ nguyên bàn tay trên vai cô trong một giây dài, rồi đột ngột rút tay về.

“Tốt hơn chưa?” anh ta hỏi, giọng nói lại trở về lạnh lùng.

An Nhiên mở mắt ra. Cô cảm thấy xấu hổ vì khoảnh khắc thư giãn đó. “Rồi. Cảm ơn Lâm tổng. Quy tắc 30-50 cm của anh đã bị vi phạm.”

Hạo Thiên lấy lại vẻ mặt băng giá. “Chỉ là một sự can thiệp kỹ thuật cần thiết để duy trì năng suất lao động. Cô cần phải tỉnh táo để giải quyết vấn đề kết cấu.”

“Tôi hiểu. Một sự đầu tư vào hiệu suất,” An Nhiên đáp, giọng cô trở lại vẻ mỉa mai. Cả hai đều cố gắng phủ nhận sự gần gũi vừa xảy ra.

“Đúng vậy. Quay lại công việc đi.”

Lời Thầm Kín Của Hạo Thiên

An Nhiên tiếp tục làm việc. Cô hoàn thành bản phác thảo thay đổi kết cấu và đặt nó lên bàn để Hạo Thiên xem xét. Anh ta kiểm tra từng đường nét một cách tỉ mỉ.

Lúc đó, An Nhiên mệt mỏi quá, gục đầu xuống bàn vẽ. Cô không ngủ, nhưng hoàn toàn thả lỏng.

Hạo Thiên kiểm tra xong, lấy một chiếc áo khoác mỏng của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai cô. Anh ta đứng nhìn cô, khuôn mặt anh ta lộ ra sự phức tạp.

Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên tay cô, rồi nhìn lên khuôn mặt cô. Cô ngủ trong trạng thái phòng thủ, ngay cả khi đang gục xuống.

“Cô thật sự không giống ai…” anh ta thì thầm, giọng nói nhẹ đến mức gần như vô hình. “Người khác muốn tiền của tôi, muốn địa vị của tôi. Còn cô, cô chỉ muốn một không gian để xây dựng ước mơ. Cô thậm chí còn dám đòi hỏi tôi, nhưng chỉ là để giữ lại sự độc lập của mình.”

Anh ta khẽ chạm vào sợi tóc vương trên má cô, rồi nhanh chóng rút tay lại.

“Chúng ta là những người bị cầm tù trong lồng son này, Kiều An Nhiên. Nhưng cô... cô là người duy nhất đã biến lồng giam thành công xưởng của riêng mình.”

Đúng lúc đó, điện thoại của An Nhiên rung lên. Cô choàng tỉnh.

“Xin lỗi, tôi ngủ quên,” An Nhiên vội vàng ngồi thẳng dậy. “Anh đang làm gì?”

Hạo Thiên đứng thẳng, lấy lại vẻ lạnh lùng. “Tôi đang kiểm tra công việc của cô. Cô ngủ gật. Năng suất giảm sút. Tôi đã chỉnh sửa một vài lỗi sai chính tả trong ghi chú của cô. Chiếc áo khoác là để bảo vệ sức khỏe của Thiếu phu nhân Lâm. Đừng hiểu lầm.”

An Nhiên gật đầu. Cô cảm thấy hơi ấm từ chiếc áo khoác của anh ta. “Cảm ơn. Tôi sẽ làm việc tiếp. Anh có thể về phòng.”

Hạo Thiên không nói gì, chỉ lấy tập tài liệu của mình, và rời khỏi studio.

An Nhiên nhìn theo bóng lưng anh ta. Cô biết, cô không nghe nhầm lời anh ta vừa nói. Cô cảm nhận được hơi ấm và sự dao động bất thường trong lời nói của anh ta. Mối quan hệ của họ đang vượt qua ranh giới của hợp đồng, tiến vào vùng nguy hiểm của sự thấu hiểu và tin tưởng.

Khủng Hoảng Truyền Thông

Sáng hôm sau, khi An Nhiên đang kiểm tra email, một tin tức giật gân xuất hiện: "Thiếu phu nhân Lâm bị tố cáo đạo nhái thiết kế của đối thủ cũ – Vụ bê bối tại trường đại học R."

Tin tức này là một quả bom. Nó đào bới lại một sự kiện từ 5 năm trước, khi một đối thủ học thuật của An Nhiên vu khống cô đạo nhái một mô hình thiết kế tốt nghiệp. Vụ việc đã được giải quyết nội bộ, nhưng nó đã làm hỏng một phần danh tiếng của cô.

An Nhiên run rẩy. Cô biết ai đã làm việc này. Trịnh Thùy Linh.

Chưa đầy mười phút sau, Hạo Thiên bước vào phòng cô (lần này anh ta gõ cửa). Khuôn mặt anh ta lạnh lùng, nhưng có vẻ không ngạc nhiên.

“Cô đã thấy tin tức chưa?” anh ta hỏi.

“Rồi. Đó là sự vu khống. Tôi có tất cả tài liệu chứng minh sự trong sạch của mình. Tôi đã giải quyết nó cách đây 5 năm,” An Nhiên nói, cô cố gắng trấn tĩnh.

“Tôi biết. Nhưng đối với Bà Lâm và công chúng, sự thật không quan trọng bằng hình ảnh. Cô phải dọn dẹp mớ hỗn độn này ngay lập tức. Đây là một cuộc tấn công trực diện vào sự ổn định của gia tộc Lâm.”

“Anh muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn cô tổ chức một buổi họp báo. Cô phải giải thích rõ ràng và minh bạch. Tôi sẽ đứng cạnh cô. Nhưng cô là người phải nói. Hãy dùng ngôn ngữ của một kiến trúc sư, không phải một nạn nhân. Tấn công ngược lại.”

An Nhiên nhìn anh ta. “Anh sẽ đứng cạnh tôi? Tại sao?”

“Vì cô là tài sản của tôi trong một năm này,” Hạo Thiên lạnh lùng đáp. “Và tôi không cho phép bất kỳ ai làm giảm giá trị tài sản của tôi. Thứ hai, đây là cách duy nhất để gửi thông điệp tới Bà Lâm và Trịnh Thùy Linh: vị thế của cô không thể bị lung lay.”

An Nhiên cảm thấy một sự biết ơn kỳ lạ đối với sự kiểm soát và lý trí của anh ta. Anh ta không hề quan tâm đến cảm xúc của cô, nhưng anh ta quan tâm đến sự bảo vệ cô một cách tuyệt đối, vì lợi ích của chính anh ta.

“Được. Tôi cần Thư ký Mạc chuẩn bị thông cáo báo chí, nhưng tôi sẽ tự mình viết phần nội dung cốt lõi,” An Nhiên nói.

“Tốt. Chúng ta có hai giờ. Sau đó chúng ta sẽ bước ra ngoài và tuyên bố chiến thắng. Và sau đó, cô phải quay lại studio. Ngọn Hải Đăng không chờ đợi.”

An Nhiên gật đầu. Cô biết, trong ván cờ này, cô và Lâm Hạo Thiên không chỉ là vợ chồng giả, mà đã trở thành đồng minh bất đắc dĩ. Sự liên minh này được xây dựng trên lợi ích chung, sự tôn trọng tài năng, và những lời thầm kín chỉ có bóng đêm mới chứng kiến. Họ là hai người cô độc bị ràng buộc bởi một hợp đồng, nhưng lại bị gắn kết bởi những hiểm họa rình rập trong lồng son vàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×