Chuẩn Bị Cho Cuộc Đối Đầu
Chỉ còn hai giờ để chuẩn bị cho buổi họp báo khẩn cấp. Kiều An Nhiên không hề tỏ ra hoảng loạn. Cảm xúc run rẩy ban đầu đã nhường chỗ cho sự tập trung lạnh lùng của một chiến binh. Cô đã quá quen với việc phải chiến đấu một mình trong môi trường khắc nghiệt của giới kiến trúc.
Hạo Thiên đã triệu tập Thư ký Mạc, và trong phòng làm việc riêng của anh ta, ba người họ đã lập một kế hoạch tấn công.
“Cô phải nhớ, Kiều An Nhiên,” Hạo Thiên nói, đứng dựa vào bàn làm việc. “Đây không phải là một buổi biện hộ. Đây là một cuộc biểu dương lực lượng. Cô phải biến cáo buộc này thành bằng chứng về sự ưu việt của mình. Cô có đầy đủ tài liệu? Chứng cứ từ hội đồng kỷ luật của Đại học R?”
“Tôi có tất cả,” An Nhiên đáp. “Tôi đã giữ chúng cẩn thận. Nhưng tôi sẽ không chỉ trình bày giấy tờ. Tôi sẽ trình bày sự thật kỹ thuật. Cô ta, đối thủ của tôi, đã thất bại trong việc hiểu về tính khả thi của thiết kế. Tôi sẽ dùng ngôn ngữ chuyên môn để hủy hoại uy tín của cô ta.”
Hạo Thiên gật đầu. “Tốt. Thư ký Mạc, chuẩn bị một màn hình lớn. Chỉ hiển thị các công thức và bản vẽ kỹ thuật. Không cần lời lẽ hoa mỹ.”
Thư ký Mạc nhanh chóng sắp xếp. An Nhiên thay trang phục. Cô chọn một bộ vest màu than chì, thiết kế tối giản nhưng sắc sảo, tóc búi cao gọn gàng. Cô không đeo trang sức nào ngoài chiếc nhẫn kim cương nặng nề trên tay. Vẻ ngoài của cô toát lên sự chuyên nghiệp tuyệt đối, không một chút yếu đuối của một nạn nhân.
Khi chuẩn bị bước ra, Hạo Thiên nhìn cô. Anh ta khoác lên mình bộ vest đen hoàn hảo.
“Sẵn sàng chưa?” anh ta hỏi.
“Sẵn sàng,” An Nhiên đáp.
“Tốt. Trước khi bước ra, làm điều này,” Hạo Thiên nói.
Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Lần này, cái nắm tay không phải là một sự ép buộc lạnh lùng như trong bữa tiệc ra mắt, mà là một sự liên kết của đồng minh. Nó truyền đi một thông điệp rõ ràng: Anh tin tưởng cô.
“Cô là tài sản quý giá nhất của Lâm Thị lúc này, Kiều An Nhiên. Hãy cho họ thấy giá trị của cô,” anh ta thì thầm, trước khi buông tay.
Bài Học Về Tính Khả Thi
Buổi họp báo được tổ chức tại một phòng họp phụ của Trụ sở chính Lâm Thị. Hàng chục phóng viên chen chúc, đèn flash nháy liên tục, tạo ra một không khí ngột ngạt.
Khi Lâm Hạo Thiên và Kiều An Nhiên bước vào, không khí lắng xuống. Hạo Thiên đứng ở bên trái An Nhiên, hơi lùi lại nửa bước, đặt cô vào vị trí trung tâm.
“Chào buổi sáng,” Hạo Thiên bắt đầu, giọng anh ta trầm và quyền lực. “Tôi Lâm Hạo Thiên, Tổng giám đốc Lâm Thị, xin tuyên bố: Bất kỳ cáo buộc nào nhằm vào Thiếu phu nhân Lâm Kiều An Nhiên đều là vu khống vô căn cứ và là hành động phá hoại có chủ đích nhắm vào gia tộc Lâm. Chúng tôi sẽ khởi kiện tất cả các đơn vị truyền thông đăng tải thông tin sai lệch này.”
Anh ta nhường lời cho An Nhiên.
An Nhiên bước lên bục, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Cô không nhìn vào phóng viên, mà nhìn thẳng vào máy quay, nơi cô biết Trịnh Thùy Linh và Bà Nội Lâm đang theo dõi.
“Tôi là Kiều An Nhiên, kiến trúc sư. Tôi hiểu rằng công chúng đang quan tâm đến một cáo buộc liên quan đến mô hình tốt nghiệp của tôi cách đây 5 năm,” cô nói, giọng nói rõ ràng và mạnh mẽ.
“Tôi sẽ không biện hộ cho lòng trung thực của mình. Tôi sẽ trình bày sự khác biệt về kỹ thuật giữa hai mô hình.”
Màn hình lớn phía sau cô chuyển sang hiển thị hai bản vẽ kỹ thuật phức tạp được so sánh cạnh nhau.
An Nhiên dùng chiếc bút laser, chỉ vào bản vẽ. “Thiết kế của đối thủ cũ của tôi, cô Vương, sử dụng vật liệu polymer đơn khối, với tải trọng phân bố đều trên hệ thống treo. Thiết kế đó chỉ có thể đứng vững trên mô hình tỉ lệ 1:100. Nhưng khi áp dụng vào tỉ lệ thật, nó sẽ sụp đổ dưới trọng lực bản thân.”
Cô chuyển sang bản vẽ của mình. “Thiết kế của tôi, ‘Cánh Diều Thép’, sử dụng cấu trúc lưới không gian Tensegrity (kết cấu căng-nén) và hợp kim nhôm-titan. Sự khác biệt không nằm ở hình dáng bên ngoài, mà nằm ở nguyên lý vật lý cơ bản.”
An Nhiên quay sang máy quay, ánh mắt sắc như dao. “Mô hình của cô Vương là kiến trúc viển vông; mô hình của tôi là giải pháp kỹ thuật thực tế. Việc cáo buộc tôi đạo nhái một thiết kế không thể tồn tại trong đời thực là một sự xúc phạm không chỉ đối với tôi, mà còn đối với sự nghiêm túc của ngành kiến trúc. Tôi đã được hội đồng chuyên môn minh oan 5 năm trước, không phải vì nhân nhượng, mà vì bằng chứng không thể chối cãi.”
Cô kết thúc bằng một cú chốt mạnh mẽ: “Trong khi một số người đang lãng phí thời gian vào việc đào bới quá khứ vô nghĩa, tôi, với tư cách là người tư vấn cho dự án ‘Ngọn Hải Đăng’—một di sản kiến trúc của Lâm Thị—đang tập trung vào việc tạo ra tương lai. Tôi không có thời gian cho những trò hề này. Tôi tin rằng, công chúng đủ sáng suốt để phân biệt giữa sự chuyên nghiệp và sự ghen tị hèn mọn.”
Tác Động Của Trận Chiến
Buổi họp báo kết thúc. An Nhiên đã giành chiến thắng tuyệt đối. Cô không chỉ chứng minh mình trong sạch mà còn dùng kiến thức chuyên môn để hạ thấp đối thủ xuống hàng những kẻ thiếu năng lực. Sức mạnh của cô không nằm ở địa vị Thiếu phu nhân Lâm, mà ở trí tuệ và sự tự tin.
Phản Ứng 1: Sự Tuyệt Vọng Của Trịnh Thùy Linh
Trong một căn hộ cao cấp, Trịnh Thùy Linh nhìn màn hình tivi bị đập vỡ. Cô ta đã đổ hàng tỷ vào việc mua chuộc tờ báo lá cải và cung cấp thông tin cũ. Cô ta nghĩ rằng, một scandal đạo nhái sẽ khiến An Nhiên gục ngã trước Bà Lâm. Nhưng An Nhiên đã biến nó thành một bài giảng kiến trúc công khai.
Thùy Linh gọi điện cho mẹ mình. “Mẹ, cô ta không phải là đối thủ bình thường. Cô ta là một con quái vật lý trí. Hạo Thiên đứng bên cạnh cô ta, và ánh mắt anh ta… Anh ta chưa bao giờ nhìn con như thế.”
Cô ta nhận ra, Lâm Hạo Thiên không bảo vệ An Nhiên vì tình yêu, mà vì sự đánh giá cao đối với tài năng và khả năng chiến đấu của cô. Điều đó còn nguy hiểm hơn cả tình yêu.
Phản Ứng 2: Sự Hài Lòng Của Bà Lâm
Tại phòng làm việc của Bà Lâm, bà tắt tivi, khuôn mặt không biểu cảm. Quản gia của bà bước vào.
“Bà chủ, Thiếu phu nhân đã xử lý việc này một cách hoàn hảo. Giới truyền thông đang ca ngợi cô ấy là ‘Thiếu phu nhân có bộ óc thiên tài’.”
Bà Lâm nhấp một ngụm trà. “Hạo Thiên của ta giỏi chọn người. Nó không chọn một con búp bê để khoe mẽ, mà chọn một công cụ sắc bén để bảo vệ nó. Kiều An Nhiên… nó có đủ sự lạnh lùng và kiêu hãnh để đối phó với giới xã hội này. Nó đã biến scandal thành cơ hội để củng cố vị thế của nó trong dự án Ngọn Hải Đăng.”
Bà Lâm nhếch mép. “Hãy gửi một bó hoa đến cô dâu của ta. Bó hoa Lan Quân Tử – biểu tượng của sự kiên định và cao quý. Và bảo Hạo Thiên, ta muốn thấy bản đề xuất sơ bộ của dự án Ngọn Hải Đăng trong hai ngày tới.”
Sự Thỏa Hiệp Bằng Sự Yên Tĩnh
Trong chiếc xe riêng trên đường về biệt thự, không khí im lặng bao trùm. An Nhiên cảm thấy toàn thân rã rời.
“Cô làm rất tốt,” Hạo Thiên nói, phá vỡ sự im lặng. “Không ai dám nghi ngờ cô nữa. Cô đã dùng chính sự nghiệp của mình để vô hiệu hóa cuộc tấn công. Thù lao cho sự xuất sắc này, tôi sẽ chuyển thêm cho cô 500 triệu.”
“Tôi không cần nó,” An Nhiên nói. “Tôi chỉ cần anh giữ lời. Không can thiệp vào cuộc sống riêng và studio của tôi.”
“Tôi luôn giữ lời. Nhưng cô phải hiểu, Kiều An Nhiên,” Hạo Thiên quay sang nhìn cô, ánh mắt anh ta chứa đựng sự mệt mỏi mà anh ta hiếm khi để lộ. “Khi cô là vợ của tôi, cô không có cuộc sống riêng biệt hoàn toàn. Mọi hành động của cô đều ảnh hưởng đến Lâm Thị. Tôi bảo vệ cô không phải vì tiền, mà vì tính mạng của tôi. Nếu Lâm Thị sụp đổ, tôi cũng sẽ sụp đổ. Và cô cũng vậy, vì cô đang đứng trên nền móng này.”
An Nhiên hiểu lời nói này nặng nề như thế nào.
“Tôi biết,” An Nhiên đáp. “Đó là lý do tôi chiến đấu. Tôi không muốn một năm sống trong lồng son này trở nên vô nghĩa.”
Hạo Thiên mỉm cười nhạt, sự mỉm cười hiếm hoi. “Thú vị. Tôi nghĩ chúng ta là cặp đôi kỳ lạ nhất thế giới. Chúng ta ghét nhau, nhưng lại tôn trọng nhau đủ để hợp tác sinh tồn.”
Khi về đến biệt thự, Hạo Thiên đi thẳng xuống studio. Anh ta ngồi vào chiếc ghế quen thuộc.
“Bà Lâm muốn bản đề xuất trong hai ngày,” Hạo Thiên nói, giọng anh ta đã trở lại lạnh lùng, chuyên nghiệp. “Cô phải hoàn thành sơ đồ kết cấu lõi trung tâm. Toàn bộ áp lực đang dồn vào tôi. Tôi cần cô, Kiều An Nhiên.”
An Nhiên nhìn anh ta. Cô không thấy sự đe dọa, mà là sự thừa nhận. Anh ta, Lâm Hạo Thiên, đang dựa vào cô.
“Anh đi tắm đi,” An Nhiên nói. “Tôi sẽ bắt đầu làm việc. Nhưng tôi không thể làm tốt nếu anh trông như một xác chết. Sau khi tắm xong, anh mang cho tôi một cốc cà phê đen. Và… một cốc cho anh.”
Hạo Thiên ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô ra lệnh cho anh ta về một việc cá nhân. Và cũng là lần đầu tiên cô thể hiện một sự quan tâm nhỏ bé.
“Cô đang vi phạm Quy tắc 30-50 cm bằng cách yêu cầu tôi làm việc vặt,” Hạo Thiên trêu chọc.
“Đó là một sự can thiệp kỹ thuật cần thiết để duy trì năng suất lao động,” An Nhiên lặp lại lời anh ta. “Hãy đi đi, Lâm tổng. Ngọn Hải Đăng không chờ đợi.”
Hạo Thiên cười, nụ cười lần này không phải mỉa mai, mà là sự thoải mái. “Được thôi, Kiều An Nhiên. Một cốc cà phê đen. Cho đồng minh của tôi.”
Anh ta quay đi. An Nhiên nhìn theo, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Trong lồng son, họ không tìm thấy tình yêu, nhưng họ đã tìm thấy một bức tường niềm tin được xây dựng bằng sự chuyên nghiệp, tôn trọng, và những trận chiến chung. Bức tường này, đối với họ, còn quý giá và vững chắc hơn bất kỳ hợp đồng nào.
An Nhiên mở bản vẽ, bắt đầu công việc. Cô biết, cô và Lâm Hạo Thiên đã chính thức trở thành một đơn vị chiến đấu không thể tách rời.