Sự Gần Gũi Trong Công Việc
Hai ngày sau buổi họp báo, bản đề xuất sơ bộ về kết cấu lõi trung tâm của Kiều An Nhiên đã được trình lên Bà Lâm. Bà Lâm không nói một lời, chỉ gửi lại một tin nhắn ngắn gọn: “Đáng tin cậy.”
Sự tin tưởng ngầm của Bà Lâm mang lại sự yên tĩnh tạm thời, nhưng cũng đi kèm với một yêu cầu mới: Hạo Thiên và An Nhiên phải đích thân đến khảo sát địa điểm xây dựng "Ngọn Hải Đăng" ở Vịnh Lăng Sương, một khu vực ven biển hẻo lánh và khó tiếp cận.
“Bà muốn chúng ta đi cùng nhau để chứng minh sự đồng lòng trước các nhà đầu tư tiềm năng, và có lẽ là trước cả Bà Trịnh,” Hạo Thiên nói với An Nhiên trong studio. Anh ta đang gấp một chiếc bản đồ khổ lớn.
An Nhiên nhíu mày. “Vịnh Lăng Sương? Đó là một nơi rất xa xôi. Dự án lớn như vậy cần phải được xây dựng ở khu vực đô thị.”
“Đó là ý tưởng của cha tôi,” Hạo Thiên trầm giọng. “Ông ấy tin rằng một công trình mang tính biểu tượng phải được đặt ở một nơi có thể nhìn thấy được từ mọi hướng. Giống như một ngọn hải đăng thực sự, chỉ đường cho những con tàu lạc lối.”
Lần đầu tiên, An Nhiên cảm nhận được sự tôn kính sâu sắc của anh ta đối với di sản của người cha.
“Nếu đó là tầm nhìn, thì tôi cần phải đến đó để cảm nhận không gian và ánh sáng. Một kiến trúc sư không thể làm việc chỉ qua bản vẽ,” An Nhiên nói. “Chuyến đi sẽ kéo dài ba ngày. Chúng ta sẽ đi như thế nào?”
“Xe riêng, sau đó là thuyền cao tốc. Khách sạn ở khu vực đó rất sơ sài. Chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng chúng ta phải đi như một cặp vợ chồng đang tận hưởng chuyến ‘công tác kết hợp du lịch’,” Hạo Thiên nói, ánh mắt anh ta đầy vẻ cảnh báo.
An Nhiên thở dài. “Được thôi. Tôi sẽ đóng gói hành lý theo kiểu ‘Thiếu phu nhân đi dã ngoại’.”
Lời Nói Dối Hoàn Hảo
Sáng hôm sau, chiếc SUV sang trọng của Lâm Hạo Thiên lăn bánh ra khỏi biệt thự. An Nhiên ngồi ở ghế sau, vùi đầu vào hồ sơ về địa chất khu vực Vịnh Lăng Sương.
Lâm Hạo Thiên đích thân lái xe. Anh ta mặc áo sơ mi polo đơn giản, trông trẻ hơn và ít lạnh lùng hơn. Quản gia Trần đã đi cùng để lo liệu hậu cần.
Tuy nhiên, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi họ nhận ra họ không đi một mình.
“Thiếu phu nhân, Thiếu gia,” Quản gia Trần quay sang. “Bà Lâm đã sắp xếp một chuyến đi tương tự cho... Tiểu thư Trịnh Thùy Linh và mẹ cô ấy. Họ nói muốn khảo sát khu vực đó cho một dự án resort.”
An Nhiên suýt làm rơi tập hồ sơ. “Họ đang theo dõi chúng ta.”
“Chính xác. Bà Lâm muốn tạo ra áp lực và buộc chúng ta phải công khai thể hiện sự gắn bó,” Hạo Thiên nói, giọng anh ta không chút ngạc nhiên. “Và Thùy Linh muốn xem cô sẽ làm gì khi cô ta xuất hiện.”
“Vậy thì chúng ta sẽ cho họ thấy,” An Nhiên nói, ánh mắt cô lóe lên sự quyết tâm.
Khi đến bến cảng nhỏ, chiếc du thuyền của Trịnh Thùy Linh đã neo đậu sẵn. Trịnh Thùy Linh bước ra, diện một bộ váy hàng hiệu nhẹ nhàng, vẻ mặt đầy thách thức nhưng giả lả niềm nở.
“Ôi, Hạo Thiên, An Nhiên! Thật là trùng hợp. Hai người cũng đến Lăng Sương sao? Vịnh đó rất đẹp, rất lãng mạn cho chuyến đi của một cặp đôi mới cưới.”
“Chào cô Trịnh,” Hạo Thiên lạnh lùng đáp. “Chúng tôi không đi du lịch. Chúng tôi đi làm. Dự án Ngọn Hải Đăng là một công trình trị giá hàng nghìn tỷ, không phải trò đùa. Nhưng nếu cô và phu nhân muốn tham gia khảo sát để mở mang tầm mắt, chúng tôi sẵn lòng cho cô đi theo.”
An Nhiên bước đến, khoác tay Hạo Thiên, một hành động tự nhiên đến kinh ngạc. “Anh yêu, đừng nói thế. Cô Trịnh chắc là có ý tốt. Cô ấy muốn học hỏi từ anh đó mà. Nhưng cô Trịnh à, Vịnh Lăng Sương rất nhiều gió và bùn đất. Cô nên đi giày thể thao thay vì đôi cao gót đó. Ở đó không có cửa hàng hiệu đâu.”
Trịnh Thùy Linh cứng họng, ánh mắt cô ta tóe lửa. An Nhiên không chỉ đáp trả lời nói, cô còn khéo léo ám chỉ Thùy Linh là người kém hiểu biết về thực tế công việc.
Đêm Lửa Trại và Lời Kể Về Người Cha
Vịnh Lăng Sương hiện ra hoang sơ và lộng gió. Dự án "Ngọn Hải Đăng" nằm trên một mỏm đá cao, nơi mà chỉ có một căn nhà gỗ nhỏ cũ kỹ được xây dựng cho công nhân.
Hạo Thiên và An Nhiên cùng Quản gia Trần phải ở lại căn nhà gỗ đó, trong khi Thùy Linh và mẹ cô ta miễn cưỡng chấp nhận một căn nhà nghỉ dưỡng nhỏ ở xa hơn.
Tối hôm đó, sau khi ăn bữa tối đơn giản, Hạo Thiên và An Nhiên ngồi bên đống lửa trại nhỏ. Hạo Thiên mở một chai rượu vang đắt tiền.
“Hôm nay cô làm tốt lắm,” Hạo Thiên nói, rót rượu cho cô. “Cô đã biến tôi thành một người chồng tin tưởng vợ mình vô điều kiện.”
“Tôi chỉ đang bảo vệ lợi ích của chúng ta,” An Nhiên đáp. “Tôi đã phải nghiên cứu hành vi của cô ta và thói quen làm việc của anh. Đó là chiến thuật.”
“Cô không cần phải giải thích,” Hạo Thiên nói, nhìn vào ngọn lửa. “Nhưng An Nhiên, cô có biết tại sao cha tôi lại chọn nơi này không? Nó không hợp lý về mặt logistics và chi phí.”
“Về mặt kiến trúc, nó là một tầm nhìn lãng mạn, nhưng vô cùng tốn kém,” An Nhiên nhận xét.
“Cha tôi... ông ấy từng nói, cuộc đời ông ấy đã từng lạc lối. Ông ấy lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm của Bà Lâm. Và vào năm 20 tuổi, ông ấy đã gặp một người phụ nữ tại một ngọn hải đăng cũ nát gần đây. Cô ấy đã giúp ông ấy tìm thấy lại niềm tin. Ông ấy gọi đó là ‘Ánh sáng chỉ đường’ của đời mình.”
An Nhiên lắng nghe. Đây là lần đầu tiên Hạo Thiên nói về quá khứ của cha mình một cách chi tiết như vậy.
“Đó là một câu chuyện đẹp,” An Nhiên nói khẽ.
“Nhưng nó kết thúc bi thảm. Người phụ nữ đó biến mất ngay sau đó. Cha tôi quyết tâm xây dựng ‘Ngọn Hải Đăng’ để tưởng nhớ cô ấy, và cũng để tìm kiếm ‘ánh sáng’ đã mất. Dự án này, đối với ông ấy, là một nỗi ám ảnh.” Hạo Thiên nhấp một ngụm rượu. “Ông ấy đã mất trong một tai nạn giao thông ngay sau khi dự án bị đình chỉ, 20 năm trước.”
An Nhiên cảm thấy tim mình thắt lại. 20 năm trước. Cô nhớ lại kế hoạch truyện của mình: vụ án kinh tế và ân oán gia tộc cũng xảy ra 20 năm trước. Sự trùng hợp này khiến cô rùng mình.
“Anh có biết người phụ nữ đó là ai không?” An Nhiên hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.
“Không. Cha tôi không bao giờ nói. Chỉ là một bí mật, một nỗi buồn mà ông ấy mang theo cho đến khi qua đời.”
An Nhiên nhận ra: bí mật ân oán 20 năm không chỉ là về kinh tế, mà còn có thể liên quan đến người phụ nữ này.
Nguy Hiểm Trên Đỉnh Đồi
Sáng hôm sau, họ bắt đầu công tác khảo sát thực địa. Hạo Thiên và An Nhiên leo lên mỏm đá cao nhất.
Địa hình rất khó khăn, nhưng An Nhiên, mặc quần áo bảo hộ chuyên dụng, lại linh hoạt và chuyên nghiệp hơn cả mong đợi. Cô không sợ bẩn, không sợ mệt. Cô đo đạc, ghi chú, và nhanh chóng đưa ra những giải pháp thiết kế mới phù hợp với điều kiện gió và ẩm của biển.
Hạo Thiên quan sát cô, sự ngưỡng mộ hiện rõ trong mắt anh ta. Cô không phải là một bông hoa, cô là một cây sồi vững chãi giữa bão tố.
“Cô thật sự rất giỏi, Kiều An Nhiên,” Hạo Thiên thừa nhận. “Cô đã làm sống lại tầm nhìn của cha tôi.”
“Tầm nhìn chỉ là một phần. Quan trọng là khả năng hiện thực hóa nó,” An Nhiên đáp.
Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng động cơ xe tải lớn từ bên dưới.
“Quản gia Trần đã đến chưa?” An Nhiên hỏi.
“Chưa,” Hạo Thiên cau mày.
Họ nhìn xuống. Chiếc xe tải lớn không phải của họ. Nó đang vận chuyển một lượng lớn đất đá và rác thải xây dựng, đổ thẳng xuống khu vực được quy hoạch là móng của "Ngọn Hải Đăng".
“Họ đang phá hoại!” An Nhiên giận dữ. “Khu vực đó đã được đánh dấu cấm đổ thải.”
Hạo Thiên ngay lập tức nhận ra âm mưu. “Là Trịnh Thùy Linh. Cô ta không thể mua chuộc chúng ta nên cô ta dùng biện pháp bẩn thỉu. Nếu khu vực bị ô nhiễm, dự án sẽ bị trì hoãn vô thời hạn để xử lý môi trường.”
Hạo Thiên rút điện thoại, gọi cho cảnh sát môi trường. An Nhiên không chờ đợi. Cô lập tức chạy xuống dốc.
“Kiều An Nhiên! Cô làm gì đó? Quay lại!” Hạo Thiên hét lên.
An Nhiên phớt lờ. Cô chạy như bay xuống dốc, cố gắng đến ngăn cản chiếc xe tải. Địa hình dốc và đá lởm chởm.
Chiếc xe tải lớn không dừng lại. An Nhiên chạy đến giữa đường đi, giơ tay ra lệnh dừng lại.
Người lái xe tải nhìn thấy cô, hoảng hốt. Hắn ta không thắng kịp. Chiếc xe bắt đầu trượt trên lớp đất đá lỏng lẻo.
“Tránh ra!” Hạo Thiên hét lên, anh ta đã chạy theo cô.
An Nhiên nhận ra mình đang gặp nguy hiểm. Cô cố gắng nhảy tránh, nhưng cô vấp phải một tảng đá. Chiếc xe tải lao qua, chỉ cách cô vài centimet. Chiếc gương chiếu hậu của xe va mạnh vào vai cô.
An Nhiên ngã xuống, cảm thấy một cơn đau nhói lan khắp cánh tay.
Hạo Thiên lao đến bên cô, không chút do dự. Anh ta không quan tâm đến tài liệu hay dự án nữa. Anh ta ôm lấy cô, kiểm tra cô từ đầu đến chân.
“Cô có sao không? Kiều An Nhiên!” Giọng anh ta run rẩy vì tức giận và sợ hãi. Lần đầu tiên, anh ta thể hiện một cảm xúc mạnh mẽ, chân thật không hề che giấu.
“Tôi... tôi ổn. Chỉ là vai bị đau,” An Nhiên thều thào.
Hạo Thiên tức giận nhìn chiếc xe tải đang cố gắng bỏ chạy. Anh ta xiết chặt An Nhiên trong vòng tay, sự bảo vệ của anh ta là bản năng.
“Đừng bao giờ làm điều ngu ngốc đó nữa! Cô có biết cô vừa mạo hiểm tính mạng mình không? Cô là tài sản quý giá của Lâm Thị, nhưng hơn cả điều đó, cô…” Hạo Thiên ngừng lại, không nói hết câu. Anh ta không thể nói rằng cô quan trọng với anh ta.
An Nhiên nhìn vào mắt anh ta. Sự giận dữ, sự sợ hãi, và một chút gì đó quá sâu sắc đang trộn lẫn trong ánh mắt đó. Cô biết, khoảnh khắc này đã vượt xa khỏi hợp đồng.
Chăm Sóc Trong Hoang Sơ
Cảnh sát môi trường đến, bắt giữ người lái xe tải và lập biên bản. Họ phát hiện ra người thuê xe tải là một công ty con của Tập đoàn Trịnh Thị. Âm mưu phá hoại đã bị lộ.
Hạo Thiên đưa An Nhiên trở lại căn nhà gỗ. Vai cô sưng tấy. Anh ta cẩn thận băng bó vết thương cho cô bằng hộp cứu thương cá nhân của mình.
“Cô có cần đến bệnh viện không?” anh ta hỏi, giọng anh ta vẫn còn căng thẳng.
“Không. Chỉ là chấn thương mô mềm. Tôi đã từng bị nặng hơn thế khi đi khảo sát ở vùng núi. Anh làm rất tốt,” An Nhiên nói, cố gắng trấn an anh ta.
Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt anh ta nghiêm nghị.
“Cô có biết tại sao cô lại quan trọng với tôi không, Kiều An Nhiên?” anh ta đột nhiên hỏi.
An Nhiên im lặng. Cô chờ đợi.
“Bởi vì cô là người duy nhất nhìn thẳng vào sự thật. Cô không bao giờ sợ hãi. Giống như cha tôi. Ông ấy cũng luôn muốn bảo vệ những thứ đúng đắn, dù nó có nguy hiểm đến đâu.” Hạo Thiên lấy tay chạm nhẹ vào vết thương trên vai cô. “Tôi không muốn cô gặp bất kỳ rủi ro nào nữa. Dừng dự án cá nhân của cô lại, ít nhất là trong thời gian này. Tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Tôi không cần sự bảo vệ, Lâm tổng. Tôi cần sự tôn trọng đối với đam mê của tôi,” An Nhiên đáp. “Tôi đã chiến đấu một mình đủ lâu. Anh muốn bảo vệ tôi? Hãy cho tôi thêm thông tin về vụ án 20 năm trước. Tôi cảm thấy nó và dự án này có liên quan. Nếu tôi hiểu rõ kẻ thù, tôi sẽ tự bảo vệ mình tốt hơn.”
Hạo Thiên nhìn cô, do dự. Anh ta biết cô không phải là người dễ dàng bị xoa dịu bằng tiền bạc hay sự bảo vệ. Cô cần sự thật.
Anh ta thở dài. “Được. Nhưng không phải bây giờ. Sau khi chúng ta về nhà. Cô phải hứa với tôi, kể từ giờ, không được hành động thiếu suy nghĩ một mình nữa. Cô là đồng đội của tôi. Chúng ta phải cùng nhau chiến đấu.”
“Được. Đồng đội,” An Nhiên chấp nhận. Lần này, chữ "đồng đội" mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, sâu sắc hơn cả chữ "đồng minh" trước đó.
Hạo Thiên đứng dậy, lấy áo khoác của mình đắp cho cô. Anh ta nhìn ra biển, nơi Vịnh Lăng Sương đang chìm dần trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
“Cảm ơn cô, Kiều An Nhiên. Cô đã cứu Ngọn Hải Đăng.”
“Chúng ta đã cứu nó,” An Nhiên sửa lời.
Trong khoảnh khắc đó, họ không còn là Lâm Hạo Thiên và Kiều An Nhiên trong hợp đồng nữa. Họ là hai linh hồn bị cô lập, tìm thấy nhau trong một trận chiến sinh tồn, bị trói buộc bởi một quá khứ bí ẩn và một tương lai không chắc chắn.
Chuyến công tác định mệnh này không chỉ là một chuyến đi khảo sát, mà là một sự xác nhận về sự gắn bó vô hình giữa họ, mạnh mẽ hơn bất kỳ điều khoản pháp lý nào.