Trở Về Và Sự Yên Tĩnh Đáng Sợ
Chiếc SUV của Lâm Hạo Thiên lăn bánh vào cổng Biệt thự Lâm Thị vào lúc đêm khuya. Vịnh Lăng Sương đã lùi lại phía sau, mang theo sự lãng mạn hoang dã và hiểm nguy bất ngờ. Khi bước xuống xe, Kiều An Nhiên cảm thấy vai cô đau nhức và cảm giác nặng nề từ những bí mật vừa được hé mở.
Bầu không khí trong biệt thự lạnh lẽo và trang nghiêm hơn bao giờ hết. Bà Nội Lâm không xuất hiện, nhưng sự im lặng của căn nhà nói lên rằng bà đã biết mọi chuyện xảy ra ở Vịnh Lăng Sương—cả hành động phá hoại của Trịnh Thùy Linh lẫn hành động bảo vệ bản năng của Hạo Thiên dành cho An Nhiên.
“Mọi thứ đã được dọn dẹp,” Hạo Thiên nói, giọng anh ta mệt mỏi nhưng sắc bén. “Trịnh Thùy Linh đã phải đối mặt với một sự trừng phạt ngầm từ Bà Lâm. Cô ta sẽ im lặng một thời gian.”
An Nhiên gật đầu. Cô biết, Bà Lâm không bảo vệ cô, mà bảo vệ giá trị của cô đối với Lâm Thị.
Hạo Thiên đưa An Nhiên lên phòng cô. Anh ta lấy hộp cứu thương và bình tĩnh ra lệnh: “Cởi áo khoác ra. Tôi sẽ thay băng.”
“Tôi tự làm được,” An Nhiên nói, cô cảm thấy khó chịu với sự gần gũi cá nhân này.
“Cô không thể tự băng bó vai trái bằng tay phải một cách hiệu quả. Đừng lãng phí thời gian tranh cãi. Đây không phải là sự lãng mạn, đây là hậu cần chiến đấu.”
Hạo Thiên dùng từ ngữ hợp đồng để che giấu sự quan tâm chân thật, và An Nhiên hiểu điều đó. Cô ngoan ngoãn tháo chiếc áo khoác.
Anh ta nhẹ nhàng lau vết trầy xước và thay miếng băng gạc mới. Đôi tay mạnh mẽ, thường dùng để ký kết những hợp đồng hàng nghìn tỷ, lúc này lại vô cùng dịu dàng và cẩn thận. An Nhiên cảm nhận được hơi ấm từ tay anh ta lan tỏa, xóa tan đi sự lạnh lẽo của căn phòng.
“Sau khi băng bó xong, chúng ta sẽ xuống studio,” Hạo Thiên nói khi hoàn thành. “Tôi giữ lời hứa. Đã đến lúc cô phải nghe về gánh nặng 20 năm này.”
Lời Thú Nhận Của Tổng Giám Đốc
Dưới tầng hầm, trong studio thân thuộc, họ ngồi đối diện nhau, không có bản vẽ hay mô hình. Chỉ có sự thật trần trụi.
“Vụ án 20 năm trước không chỉ là một vụ án tham ô đơn thuần,” Hạo Thiên bắt đầu, giọng anh ta trầm và nặng trĩu. “Nó là một cú đánh được dàn dựng để loại bỏ cha tôi, Lâm Hạo Quân, khỏi vị trí thừa kế.”
Anh ta lấy ra một tập hồ sơ cũ, giấy tờ đã ngả vàng, nhưng được bảo quản cẩn thận.
“Cha tôi là người thừa kế hợp pháp và đang điều hành công ty. Ông ấy đã đề xuất một dự án phát triển khu vực ven biển, chính là Ngọn Hải Đăng bây giờ. Nhưng dự án đó đã bị đẩy vào khủng hoảng tài chính.”
“Bởi ai?” An Nhiên hỏi, nắm chặt tay.
“Bởi Lâm Thiệu Quốc—chú ruột tôi, em trai cùng cha khác mẹ của cha tôi. Hắn ta luôn ghen tị với tài năng và vị thế của cha. Hắn ta đã liên minh với một vài cổ đông nhỏ để rút ruột quỹ dự án, sau đó đổ lỗi cho cha tôi.”
An Nhiên nhíu mày. “Tham ô? Nhưng cha anh đã chứng minh được sự trong sạch chưa?”
“Ông ấy chưa bao giờ có cơ hội. Khi scandal nổ ra, Lâm Thị gần như sụp đổ vì sự thiếu minh bạch. Bà Lâm, để bảo vệ danh tiếng và tập đoàn, đã buộc cha tôi phải tạm thời thừa nhận trách nhiệm và rút khỏi hội đồng quản trị, chờ đợi một cuộc điều tra nội bộ sau này. Nhưng hai tuần sau, cha tôi mất trong một tai nạn giao thông.”
Hạo Thiên dừng lại, ánh mắt anh ta lộ rõ nỗi đau và sự nghi ngờ. “Tai nạn giao thông đó không bao giờ được làm rõ. Sau đó, chú tôi, Lâm Thiệu Quốc, lập tức lên nắm quyền và thay đổi hoàn toàn cơ cấu quản lý, đưa những người của hắn vào vị trí chủ chốt. Hắn chiếm quyền điều hành, và quan trọng hơn, hắn thâu tóm phần lớn cổ phần của cha tôi dưới danh nghĩa ‘bù đắp thiệt hại’ cho tập đoàn.”
An Nhiên hiểu ra. “Vậy Lâm Thị hiện tại là của anh, nhưng nó bị kẹp giữa sự kiểm soát của Bà Lâm và ảnh hưởng ngầm của người chú đã chiếm đoạt tài sản. Mục tiêu của anh là gì?”
“Minh oan cho cha tôi, lấy lại những gì thuộc về ông ấy, và quan trọng nhất là loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của Lâm Thiệu Quốc, kẻ đang chờ đợi một sai lầm của tôi để đẩy tôi vào thế bí, giống như đã làm với cha tôi 20 năm trước.”
Mảnh Ghép Bị Che Dấu
An Nhiên nhìn tập hồ sơ. Cô nhận ra sự logic sắc lạnh trong câu chuyện này, nhưng nó vẫn còn một khoảng trống cảm xúc lớn.
“Anh đã kể cho tôi nghe về người phụ nữ ở ngọn hải đăng mà cha anh gọi là ‘Ánh sáng chỉ đường’,” An Nhiên nói. “Anh nghĩ cô ấy có liên quan gì đến vụ án kinh tế này không? Hay đến cái chết của cha anh?”
Hạo Thiên im lặng một lúc lâu. “Tôi không biết. Hồ sơ kinh tế không đề cập đến cô ấy. Cha tôi chỉ giữ cô ấy trong một cuốn nhật ký cá nhân. Nhưng… tôi luôn có cảm giác rằng người phụ nữ đó là đòn bẩy hoặc điểm yếu mà ai đó đã lợi dụng để đánh bại cha tôi.”
An Nhiên cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ. “Điều gì khiến anh kết nối vụ án kinh tế với một câu chuyện cá nhân như vậy?”
“Thời điểm. Vụ tham ô bị phanh phui ngay sau khi cha tôi mất ‘ánh sáng chỉ đường’ đó. Cha tôi đang trong trạng thái suy sụp tinh thần sâu sắc. Hắn ta, Lâm Thiệu Quốc, đã chọn đúng thời điểm.”
An Nhiên đặt tay lên bàn, gõ nhẹ ba lần. “Vậy là chúng ta có ba nhiệm vụ. Một, tiếp tục dự án Ngọn Hải Đăng để giữ vị thế. Hai, củng cố hôn nhân giả để chống lại áp lực từ Bà Lâm và Trịnh Thị. Và ba, tìm ra người phụ nữ đó.”
“Tại sao lại là người phụ nữ đó?” Hạo Thiên hỏi.
“Vì một nguyên tắc cơ bản trong kiến trúc: Nền móng ẩn giấu thường là điểm yếu nhất. Nếu chúng ta chỉ tập trung vào tài chính và không gian, chúng ta sẽ bỏ lỡ manh mối cảm xúc. Người phụ nữ đó không chỉ là tình nhân, cô ấy là ‘ánh sáng chỉ đường’. Nếu cô ấy là chìa khóa, cô ấy có thể là người biết về sự sắp đặt tài chính của Lâm Thiệu Quốc, hoặc tệ hơn, cô ấy có thể là cái bẫy do hắn ta tạo ra.”
An Nhiên nhìn thẳng vào Hạo Thiên. “Anh nói tôi là đồng đội của anh. Vậy thì tôi sẽ dùng trực giác của một người phụ nữ và sự logic của một kiến trúc sư để tìm ra sự thật đằng sau những con số lạnh lùng đó.”
Hạo Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt anh ta đầy sự tán thành, pha lẫn một chút lo lắng. Anh ta đã giao phó một phần gánh nặng cuộc đời mình cho cô, và cô đã chấp nhận nó mà không hề do dự.
Mối Liên Kết Không Tên
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, một sự im lặng thoải mái bao trùm studio. An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết được sự thật, dù nó kinh khủng. Gánh nặng mà Hạo Thiên mang theo không còn là bí mật, mà là một sợi dây vô hình trói buộc họ lại.
Hạo Thiên đứng dậy, đi đến chỗ An Nhiên. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn vào băng gạc trên vai cô.
“Tôi xin lỗi vì đã đẩy cô vào tình thế nguy hiểm ngày hôm nay,” anh ta nói, giọng anh ta chân thành hơn bao giờ hết.
“Chúng ta là đồng đội. Tôi biết những rủi ro đi kèm,” An Nhiên đáp. “Chỉ cần anh luôn nói thật với tôi.”
“Tôi sẽ nói sự thật mà tôi biết. Nhưng Kiều An Nhiên, cô phải hứa với tôi, đừng bao giờ mạo hiểm bản thân nữa. Đừng hành động một mình. Tôi không thể chịu đựng thêm một sự mất mát nào nữa.”
Lời nói của anh ta không chỉ là sự lo lắng cho tài sản Lâm Thị, mà còn là nỗi ám ảnh về cái chết của cha anh. Nó chạm đến sự đồng cảm của An Nhiên.
“Tôi hứa,” An Nhiên nói. “Nhưng đổi lại, anh cũng phải dựa vào tôi nhiều hơn. Đừng cố gắng mang vác mọi thứ một mình. Sự cô độc sẽ làm mờ đi phán đoán của anh.”
Hạo Thiên đưa tay ra. Lần này, không phải là một cái nắm tay giả dối. Anh ta chạm nhẹ vào cổ tay cô, nơi có những đường gân xanh mềm mại.
“Được. Đồng đội. Chúng ta cùng nhau chiến đấu,” anh ta nói, đôi mắt đen thẳm của anh ta chứa đựng một lời thề không cần giấy trắng mực đen.
Họ tiếp tục làm việc khuya hôm đó. An Nhiên phác thảo những thay đổi cuối cùng cho dự án Ngọn Hải Đăng, dựa trên thông tin thực địa vừa thu thập. Hạo Thiên ngồi bên cạnh, nghiên cứu những báo cáo tài chính liên quan đến vụ án 20 năm trước.
Sự sắp đặt định mệnh này đã biến hai người xa lạ, ghét bỏ nhau, trở thành một đơn vị chiến đấu mạnh mẽ, chia sẻ chung một quá khứ bí ẩn và một tương lai đầy rẫy hiểm nguy. Cái tên “Ngọn Hải Đăng” không còn là một dự án kiến trúc, mà là biểu tượng của gánh nặng họ cùng nhau gánh vác—một ngọn hải đăng cho sự thật mà cha Lâm Hạo Thiên đã tìm kiếm và để lại.
Khi bình minh hé rạng, An Nhiên ngẩng đầu lên. Hạo Thiên đã ngủ quên trên bàn làm việc, tựa đầu vào tập hồ sơ cũ kỹ. Khuôn mặt anh ta, không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, chỉ là sự mệt mỏi và cô độc của một người trẻ tuổi phải gánh vác di sản đầy cay đắng.
An Nhiên nhẹ nhàng lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho anh ta. Cô ngồi lặng lẽ một lúc, nhìn vào khuôn mặt anh. Lần đầu tiên, cô thấy Lâm Hạo Thiên chứ không phải Lâm tổng hay chồng giả.
Cô thì thầm: “Cố gắng lên, đồng đội. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra ‘ánh sáng chỉ đường’ đó.”
Và An Nhiên bắt đầu công việc. Cô biết, cuộc hôn nhân này, dù là giả, đã có một mục đích mới: truy tìm sự thật.