Sau khi Dương Khải rời đi, Hạ An không bật đèn. Căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, mờ mịt như chính lòng cô. Cô ngồi thụp xuống nền nhà, tay ôm lấy đầu gối, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Cô không khóc.
Năm năm trước, nước mắt đã rơi cạn. Còn giờ đây, cô chỉ thấy một khoảng trống trơn – không giận, không trách, không tha thứ. Chỉ là… mệt.
Tình cảm không chết vì phản bội, mà chết vì sự im lặng quá lâu. Khi người ta chọn cách rời đi không nói một lời, nghĩa là đã mặc định: người ở lại không quan trọng. Dù có là lý do gì, thì tổn thương để lại vẫn là thật.
Hạ An ngồi đó rất lâu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên. Là Mai.
— “An, mày ổn không?”
Giọng Mai vang lên từ đầu dây bên kia, lo lắng xen lẫn bối rối. Hạ An biết, Mai luôn hiểu cô – thậm chí hiểu cả những điều cô không nói.
— “Ổn.” – Cô đáp ngắn gọn.
— “Dương Khải… tới nhà mày hả?”
Hạ An im lặng.
— “Sao mày không đuổi thẳng mặt nó đi? Mày quên mày đã sống thế nào khi nó bỏ đi à?”
Mai cao giọng, đầy tức giận thay bạn.
Hạ An nhắm mắt, giọng trầm xuống:
— “Tao không tha thứ. Nhưng tao không đủ lạnh lùng để đóng sập cửa mãi mãi.”
Ở đầu dây bên kia, Mai thở dài:
— “Được rồi, nếu mày muốn nói chuyện, tao luôn sẵn sàng. Nhưng đừng lún sâu nữa, An à. Đừng quay lại hố mà mày phải mất tận năm năm mới bò lên được.”
Cúp máy, Hạ An đứng dậy đi tắm. Nước lạnh xối lên mặt, làm cô thấy tỉnh táo hơn. Cô ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy một gương mặt phụ nữ điềm tĩnh, quyến rũ và đầy bản lĩnh – không còn là cô sinh viên ngây thơ, từng tin rằng chỉ cần yêu là đủ.
Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, lòng người vẫn có điểm yếu. Và với cô, điểm yếu đó mang tên Dương Khải.
Sáng hôm sau, Hạ An đến công ty như thường lệ. Cô bước vào thang máy, gật đầu chào đồng nghiệp. Nụ cười chuyên nghiệp nở trên môi, như thể đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lúc bước vào phòng làm việc, cô sững người.
Dương Khải đang ngồi cạnh bàn cô – ghế của phòng ban đối tác. Họ đang chuẩn bị cho dự án hợp tác mới giữa công ty cô và công ty anh.
Cô bước chậm lại, ánh mắt lạnh lùng, nhưng đôi tay khẽ siết chặt.
— “Chào cô Hạ An.” – Anh mỉm cười, lịch thiệp như thể họ là đồng nghiệp bình thường.
— “Chào anh.” – Cô cũng cười, gật đầu nhẹ. Như hai người chưa từng yêu nhau, chưa từng hôn nhau dưới mưa, chưa từng ôm nhau trong những đêm dài sinh viên túng thiếu.
Cuộc họp bắt đầu. Hạ An mở slide, giọng rõ ràng, mạch lạc. Dương Khải ngồi lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng gật đầu, đôi khi ghi chú vài điều vào tập tài liệu.
Không ai trong phòng nhận ra sự căng thẳng đang âm ỉ giữa hai người. Chỉ có họ biết – mỗi câu chữ được nói ra đều được cân đo cẩn thận, để không lộ ra cảm xúc thật.
Cuộc họp kết thúc. Mọi người lần lượt rời phòng, chỉ còn lại Hạ An thu dọn tài liệu. Dương Khải đứng dậy, tiến lại gần, ngập ngừng:
— “An… anh có thể mời em một ly cà phê?”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh:
— “Để làm gì? Nói chuyện? Giải thích? Hay lặp lại một lần nữa lời xin lỗi đã quá muộn?”
Dương Khải cắn môi, nhưng vẫn kiên nhẫn:
— “Không phải để xin lỗi. Chỉ là… anh muốn nhìn thấy em trong một khung cảnh khác. Không phải trong phòng họp, không phải với vai trò đối tác.”
Hạ An nhìn anh vài giây, rồi gật đầu. Không phải vì cô mềm lòng. Chỉ là cô muốn nghe – để biết rốt cuộc, năm năm qua anh đã trải qua điều gì.
Quán cà phê họ chọn là một góc nhỏ tĩnh lặng gần công ty. Nơi đây có tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, ánh sáng dịu và mùi cà phê rang thơm dịu nhẹ – hoàn toàn trái ngược với sự hỗn loạn trong lòng Hạ An.
Dương Khải gọi hai ly đen đá. Vẫn là loại cà phê cô thích, không đường, không sữa. Điều đó khiến tim cô khẽ nhói.
Anh đưa ly về phía cô, khẽ hỏi:
— “Em vẫn uống vậy?”
Cô không trả lời, chỉ cầm ly lên nhấp một ngụm.
— “Anh từng nghĩ rời đi là đúng. Bố anh khi đó bệnh nặng, công ty gặp chuyện. Anh bị ép về nước gấp. Nhưng lúc đó anh chưa có gì trong tay, và họ cũng không muốn anh dính líu đến em.”
Hạ An siết chặt tay. Câu chuyện mà cô từng đoán đến cả trăm lần, cuối cùng cũng thành sự thật. Nhưng nghe từ miệng anh, vẫn khiến tim cô đau nhói.
— “Vậy tại sao không nói? Chỉ cần một tin nhắn…”
— “Anh sợ nếu nói ra, em sẽ đi theo. Mà lúc đó anh… không thể lo cho em được.”
Hạ An cười lạnh:
— “Anh nghĩ tôi cần anh lo sao? Tôi cần một lời ở lại, không phải một vòng tay đủ đầy. Nhưng anh không cho.”
Dương Khải cúi đầu, giọng trầm khàn:
— “Anh sai rồi. Anh đã đánh mất em vì quyết định đó. Anh không mong em tha thứ… chỉ mong em hiểu, anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về em.”
Cô không nói gì. Đôi mắt nhìn ra cửa kính, nơi dòng người qua lại. Bên ngoài náo nhiệt, nhưng trong lòng cô là một khoảng yên lặng đau đớn.
Có những điều, khi đã muộn, thì lời giải thích cũng chỉ như gió thổi qua vai. Không đủ để níu lại điều gì.