Sau cuộc nói chuyện hôm đó, Hạ An về lại căn hộ trong trạng thái hỗn loạn. Cô nằm dài trên ghế sofa, nhắm mắt nhưng không thể ngủ. Giọng nói của Dương Khải vẫn vang vọng trong đầu cô như một bản nhạc cũ bị tua đi tua lại đến mòn mỏi.
“Anh không mong em tha thứ… chỉ mong em hiểu, anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về em.”
Câu nói ấy giống như lưỡi dao lướt ngang trái tim đã liền sẹo của cô. Không đủ để chảy máu, nhưng thấm sâu và đau dai dẳng.
Nếu tình yêu là thứ có thể cân đong đo đếm bằng nỗi nhớ, thì có lẽ Dương Khải đã yêu cô rất nhiều. Nhưng với cô, tình yêu không chỉ là nhớ – nó là ở lại, là nắm tay nhau vượt qua thời khắc khó khăn. Mà anh – lại chọn rời đi, không một lời từ biệt.
Những ngày sau đó, Dương Khải vẫn xuất hiện đều đặn tại các cuộc họp dự án. Anh không chủ động nói chuyện với cô, cũng không tìm cách tiếp cận. Mọi thứ được giữ ở mức xã giao – lịch sự đến mức xa cách.
Chính sự điềm tĩnh ấy khiến Hạ An càng thêm mất phương hướng. Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn gì – chuộc lỗi, quay lại, hay chỉ đơn giản là “trả món nợ cảm xúc” để dễ ngủ hơn mỗi đêm?
Một buổi chiều muộn, khi tất cả đã rời khỏi văn phòng, Hạ An vẫn ngồi trước màn hình, chăm chú chỉnh sửa bản kế hoạch. Đèn vàng chiếu hắt lên mái tóc cô, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng đầy mê hoặc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô quay lại. Là Dương Khải.
— “Anh biết em chưa ăn tối. Có thể… đi ăn với anh không? Không bàn chuyện cũ. Chỉ là đồng nghiệp cùng dự án.”
Hạ An im lặng trong vài giây. Cô thở nhẹ, rồi gập máy tính lại.
— “Đi thôi.”
Cả hai đến một nhà hàng Nhật gần công ty. Không gian yên tĩnh, mùi thơm của cá nướng quyện với mùi sake nhẹ. Dương Khải kéo ghế cho cô, hành động nhỏ nhưng khiến cô thoáng ngỡ ngàng – vì đó là thói quen cũ, từ rất lâu rồi.
— “Em vẫn thích sashimi?”
Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh:
— “Sở thích không thay đổi. Nhưng người thì có.”
Dương Khải cười nhạt, không đáp. Anh rót cho cô một ly sake nhỏ, sau đó ngồi yên, không vội vàng hỏi han, không cố gắng xoa dịu.
Một lúc sau, anh mới nhẹ giọng:
— “Anh không còn là Dương Khải của năm năm trước.”
— “Đúng. Dương Khải năm ấy biết cười thật lòng, biết nắm tay em qua từng con phố Hà Nội, biết nói ‘anh yêu em’ mà không đắn đo. Còn người ngồi trước mặt em bây giờ… là ai, em chưa rõ.”
Dương Khải siết chặt tay. Anh không phản bác, chỉ nhìn cô rất lâu.
— “Em từng nói, tình yêu không cần phải hoàn hảo, chỉ cần đủ thật. Anh đã không giữ được phần thật lòng của mình khi em cần nhất. Anh biết, dù bây giờ anh có nói gì cũng không đủ. Nhưng anh vẫn muốn nói.”
Cô lặng thinh, nhìn xuống ly sake trong tay.
Anh tiếp tục, giọng đều đặn:
— “Anh không mong em tha thứ hôm nay, hoặc ngày mai. Anh chỉ muốn em biết rằng, nếu em còn một chút gì để giữ lại… thì hãy giữ lấy hình ảnh anh đã từng yêu em đến dại khờ. Đừng chỉ nhớ đến người đàn ông đã rời đi không lời.”
Sau bữa tối, anh đưa cô về nhà.
Trước cửa căn hộ, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cô quay sang nhìn anh, gương mặt bình tĩnh:
— “Đừng cố gắng tạo lại những gì đã vỡ. Chúng ta không còn là chúng ta năm ấy.”
— “Nhưng anh vẫn muốn thử. Dù em không cần nữa.”
— “Anh muốn thử… để xoa dịu lương tâm mình, hay để tìm lại một người đã rời đi từ chính tay anh?”
Dương Khải nhìn cô, ánh mắt đầy mỏi mệt:
— “Cả hai.”
Hạ An mỉm cười nhạt, gật đầu rồi quay người bước vào, không nói thêm lời nào.
Cánh cửa khép lại. Lặng lẽ. Như chính sự im lặng kéo dài giữa họ suốt năm năm qua – một khoảng cách không ai cắt nghĩa, cũng không ai đủ dũng khí phá bỏ.
Đêm đó, Hạ An nằm co mình trong chăn, ánh mắt mở trừng nhìn lên trần nhà.
Ký ức ngày anh bỏ đi lại ùa về – rõ ràng đến từng nhịp tim bỏ lỡ.
Khi đó, cô đã chờ suốt ba tháng, từng ngày đều kiểm tra điện thoại. Rồi một ngày, cô nhận được email từ công ty anh, thông báo việc anh chuyển công tác về Bắc Kinh, không rõ ngày quay lại.
Cô không khóc. Cô chỉ lặng lẽ xóa mọi hình ảnh của anh, đóng gói lại từng món đồ nhỏ mà anh để lại, và sống tiếp.
Thời gian không chữa lành mọi vết thương. Nó chỉ giúp người ta quen với việc đau – và học cách mỉm cười trên những vết sẹo.
Sáng hôm sau, Dương Khải không tới công ty.
Hạ An ngạc nhiên nhưng không hỏi. Cô tập trung vào công việc, cố gắng để tâm trí không lạc trôi về những ký ức ngổn ngang.
Đến chiều, khi mở hộp thư nội bộ, cô thấy một email từ anh.
Chủ đề: "Anh sẽ quay lại Bắc Kinh ba tuần. Dự án sẽ được team phía anh tiếp tục điều phối. Khi về lại Hà Nội, nếu em còn muốn nói chuyện – anh vẫn sẽ chờ."
Hạ An đọc đi đọc lại dòng thư ấy nhiều lần. Cảm xúc trong lòng hỗn độn như sóng ngầm dưới mặt hồ tĩnh lặng.
Ba tuần.
Khoảng thời gian đủ để cô lắng lòng.
Hoặc để chôn vùi tất cả lần nữa.