em có chờ anh ở phía sau sai lầm?

Chương 5: Nếu Một Người Không Còn Quay Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba tuần sau ngày Dương Khải rời Hà Nội, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường với Hạ An. Cô vẫn đi làm, vẫn ăn trưa cùng Mai, vẫn gọi cà phê đen không đường mỗi sáng và vẫn nhìn màn hình máy tính nhiều hơn nhìn người khác.

Nhưng điều không bình thường là… ngày nào cô cũng mở email của anh.

Không có thêm một dòng tin nhắn nào.

Cô từng nghĩ mình sẽ thở phào nhẹ nhõm khi không còn phải nhìn thấy anh nữa. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi khi mở hộp thư và thấy trống trơn, lòng cô lại hụt hẫng.

Hụt hẫng vì điều gì?

Vì anh đã không gửi thêm bất cứ lời nhắn nào, hay vì chính cô – người từng mạnh miệng nói “không cần”, lại âm thầm trông đợi?


Tuần thứ hai, dự án bắt đầu gặp trục trặc.

Một tài liệu kỹ thuật do phía công ty anh phụ trách đã có sai sót nghiêm trọng, ảnh hưởng đến lịch trình sản xuất.

Hạ An tức tốc gửi thư phản hồi. Nhưng suốt ba ngày sau đó, đầu bên kia vẫn im lặng. Cuối cùng, trong một buổi họp khẩn, trưởng nhóm đối tác gọi điện trực tiếp cho Dương Khải.

Chỉ vài phút sau, anh xuất hiện trong phòng họp – qua màn hình.

Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng gầy hơn một chút, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Anh mặc sơ mi trắng, cà vạt tháo lỏng, mái tóc hơi rối.

Và khi ánh mắt anh chạm vào Hạ An qua camera, không gian như lặng đi một nhịp.

Cô ngồi im, không biểu lộ gì. Nhưng tay đã siết chặt cây bút trong lòng bàn tay.

— “Lỗi kỹ thuật do team Bắc Kinh. Tôi nhận trách nhiệm.” – Anh nói nhanh, dứt khoát. “Chúng tôi sẽ xử lý và gửi lại bản cập nhật trong vòng 24 giờ.”

Cuộc họp kết thúc chóng vánh. Nhưng khi mọi người rời phòng, một email cá nhân hiện lên trong hộp thư cô.

Từ: Dương Khải
Chủ đề: "Một phút thôi, có được không?"

Nội dung: Anh biết em bận. Nhưng nếu em có thể dành ra một phút… chỉ một phút để nói chuyện riêng, anh chờ ở video call.

Hạ An đọc dòng thư, môi mím chặt.

Một phút.

Dường như anh biết – cô không sẵn lòng, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Cô do dự.

Rồi nhấp chuột vào đường link.

Màn hình hiện lên. Dương Khải vẫn đang chờ.

— “Em vào rồi.”

Anh gật đầu. Vài giây sau, anh nói, giọng trầm, chậm:

— “Anh không muốn rời đi như vậy. Nhưng mẹ anh nhập viện đột xuất. Anh phải ở lại Bắc Kinh chăm bà.”

Hạ An hơi khựng lại.

— “Bác gái… sao rồi?”

— “Ổn hơn rồi. Bác sĩ nói cần theo dõi lâu dài.” Anh thở dài, “Anh chỉ… muốn cảm ơn em vì đã mở máy. Anh biết em không còn muốn nghe, nhưng anh không muốn bỏ đi như lần trước, không lời từ biệt.”

Hạ An nhìn anh, lòng rối bời. Người đàn ông trước mặt không còn là chàng sinh viên cuồng nhiệt năm nào, cũng không còn là người lặng lẽ rời đi như cơn gió. Giờ đây, anh đang cố gắng – dù chỉ là để được nghe cô thở dài một lần qua màn hình.

— “Lần trước, anh không từ biệt. Lần này, anh không hỏi ý kiến.” Cô nói, giọng bình tĩnh. “Anh vẫn cứ rời đi theo cách riêng của mình. Vẫn luôn như vậy.”

Dương Khải im lặng. Mắt anh khẽ cụp xuống, rồi ngước lên:

— “Vậy nếu lần này, anh không đi nữa? Nếu anh nói… anh sẽ chuyển hẳn về Hà Nội sau khi mẹ anh ổn. Em sẽ nói gì?”

Câu hỏi ấy khiến cô chết lặng.

Cô biết mình nên cười, nên lạnh lùng đáp lại, nên khước từ anh – như bao lần tự nhủ.

Nhưng tim lại phản bội lý trí.

Cô không trả lời ngay. Đôi mắt hướng ra phía cửa sổ, nơi ánh nắng cuối chiều đang đổ dài trên khung cửa.

Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng nói:

— “Nếu thật sự anh quay lại… hãy chứng minh bằng hành động. Em không cần lời hứa. Em đã có quá nhiều rồi.”

Rồi cô tắt màn hình. Không đợi anh nói thêm.


Tối đó, Mai gọi điện, giọng tò mò pha chút lo lắng:

— “Dương Khải còn liên lạc với mày không?”

— “Có.”

— “Rồi sao? Mày tính sao? Tao thấy mày khác lắm đấy.”

Hạ An thở dài:

— “Tao không biết, Mai à. Tao tưởng mình đã đủ mạnh để không rung động nữa. Nhưng khi gặp lại… trái tim tao vẫn đau.”

— “Đau vì chưa quên, hay đau vì sắp tha thứ?”

Câu hỏi của Mai khiến cô im lặng rất lâu.

Cuối cùng, cô đáp, nhẹ tênh như gió:

— “Có lẽ là cả hai.”


Một tuần sau, Dương Khải không còn xuất hiện trong mọi cuộc họp. Không có thư mới. Không một dòng tin nhắn. Không lời hẹn, cũng không nhắc đến chuyện quay lại.

Hạ An bắt đầu cảm thấy mình bị bỏ rơi lần nữa. Cô ghét cảm giác này – cảm giác chờ đợi ai đó mà không rõ lý do.

Đến ngày thứ tám, khi cô tưởng mình sắp phát điên vì mong đợi, chuông cửa căn hộ vang lên.

Cô bước ra, mở cửa.

Dương Khải đứng đó – với va li hành lý bên chân, và nụ cười mệt mỏi nhưng thật lòng trên môi.

— “Anh về rồi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.