Dương Khải đứng ở ngưỡng cửa, nụ cười anh thật sự khiến lòng Hạ An chao đảo.
Ba năm rồi, kể từ lần cuối cùng anh rời đi mà không lời hứa hẹn, cô đã tự dặn lòng mình: nếu có ngày gặp lại, cô sẽ thản nhiên như gió, bình thản như chưa từng yêu.
Nhưng giờ đây, người đàn ông ấy lại xuất hiện trước mặt cô, bằng xương bằng thịt, mang theo cả sự mệt mỏi và chân thành.
Và trái tim cô… lại phản bội.
— “Em không hỏi vì sao anh đến?” – Dương Khải cất giọng, có phần run nhẹ.
— “Em tưởng anh đã quay lại Bắc Kinh.”
— “Anh đi, nhưng là để quay về.” Anh thở một hơi dài. “Anh nộp đơn xin chuyển công tác hẳn về Hà Nội. Mẹ anh vẫn đang điều trị, nhưng bác sĩ bảo có thể sắp xếp được. Anh quyết định rồi, Hạ An.”
Cô đứng đó, ánh mắt dừng lại ở chiếc va li bên cạnh chân anh.
— “Về đây... rồi sao nữa?”
— “Anh muốn bắt đầu lại. Không phải như ba năm trước – lặng lẽ, mơ hồ, không dám chắc chắn. Mà là thật lòng, nghiêm túc.”
Hạ An quay đi, tránh ánh mắt anh. Cô sợ rằng nếu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy quá lâu, tất cả những rào chắn trong lòng sẽ sụp đổ.
— “Chúng ta không còn là những người của ba năm trước, Dương Khải. Có những thứ... khi đã đổ vỡ, không thể lành lặn như cũ.”
— “Anh không đòi hỏi em phải tha thứ ngay. Anh chỉ xin được bắt đầu lại từ đầu. Làm lại – với tư cách một người bạn cũng được. Chỉ cần em cho anh cơ hội.”
Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng gió lùa qua khe cửa. Hạ An lặng thinh rất lâu, rồi mở cửa rộng hơn.
— “Vào đi.”
Dương Khải nhìn cô, không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn biết ơn.
Tối hôm đó, họ ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ trong căn hộ tầng 8 mà Hạ An đã ở suốt ba năm nay. Không rượu, không hoa, chỉ là hai tách trà nóng và một đĩa bánh quy cô lấy vội trong tủ.
— “Anh chưa kể, ba năm qua anh sống thế nào?” – Cô lên tiếng trước.
— “Không quá tốt.” – Anh đáp, nửa đùa nửa thật.
— “Ừ, anh nhìn cũng giống vậy.”
Câu nói khiến cả hai bật cười.
Dương Khải kể về công việc ở Bắc Kinh – những dự án nối tiếp nhau, những đêm tăng ca đến gần sáng, và cả lần anh gặp tai nạn xe nhẹ vì kiệt sức. Anh kể không giấu giếm, như thể mọi khoảng cách giờ đây chỉ là một chiếc rèm mỏng sẵn sàng kéo ra.
— “Anh có quen ai chưa?” – Hạ An hỏi, rất khẽ.
Anh nhìn cô, rồi lắc đầu.
— “Anh không thể. Có những người, nếu đã yêu sâu sắc một lần, sẽ không còn đủ cảm xúc để yêu ai khác lần nữa.”
Cô im lặng. Đôi mắt hơi cụp xuống, như muốn trốn tránh cảm xúc dâng trào.
— “Còn em thì sao?”
— “Em từng thử. Nhưng rồi nhận ra, mình không biết cách yêu ai khác ngoài anh. Chỉ là… lúc đó, em không chắc anh có còn nhớ em không.”
— “Anh nhớ.” – Anh khẳng định. “Mỗi ngày.”
Những ngày sau đó, Dương Khải dọn về một căn hộ gần công ty Hạ An. Anh bắt đầu lại từ đầu – đi làm, hòa nhập lại môi trường mới, và thỉnh thoảng, mời cô ăn trưa.
Ban đầu, cô từ chối. Nhưng rồi, cô không kiên định mãi được.
Họ cùng ăn bún chả trong một quán vỉa hè nhỏ dưới gốc cây sấu quen thuộc. Gió thổi lồng lộng. Dương Khải ăn ngon lành như người xa quê lâu ngày.
— “Hà Nội vẫn vậy. Nhưng có em ở đây, lại thấy khác.” – Anh nói.
— “Anh định dùng mấy câu sến sẩm này bao nhiêu lần nữa?”
— “Đến khi em chấp nhận quay lại.”
Hạ An bật cười, rồi quay đi. Nhưng nụ cười ấy không thể giấu được niềm rung động đang nhen nhóm trong tim.
Một buổi chiều, khi tan làm, cô thấy một bó hoa đặt trước cửa căn hộ.
Hoa hồng trắng.
Loài hoa mà năm xưa cô thích nhất, nhưng chưa từng được tặng.
Có một tờ giấy nhỏ đính kèm:
“Thời gian không thể thay đổi anh là ai, chỉ khiến anh càng chắc chắn rằng – người anh cần là em.”
Không ký tên. Nhưng cô không cần phải đoán.
Tối hôm đó, cô nhắn tin:
“Mai anh có bận không?”
Anh trả lời gần như ngay lập tức:
“Không. Có chuyện gì sao?”
“Muốn đi cùng em về quê. Mẹ em hỏi anh mấy lần rồi.”
Phía bên kia… không có hồi âm trong vài giây.
Rồi dòng chữ hiện ra:
“Thật không? Em nói thật đấy chứ?”
“Ừ. Em nghĩ đã đến lúc... để anh về.”
Đêm hôm đó, Hạ An nằm trên giường, mở lại những dòng tin nhắn cũ của hai người.
Từng câu, từng chữ – là cả một thanh xuân ngổn ngang.
Cô không chắc mình đã hoàn toàn tha thứ cho anh.
Nhưng cô biết, nếu còn một cơ hội để đi tiếp… thì cô muốn thử.
Vì tình yêu ấy, dù đã từng sai lầm, vẫn chưa bao giờ thật sự tắt.