em có chờ anh ở phía sau sai lầm?

Chương 7: Nếu Được Bắt Đầu Lại, Em Có Còn Chọn Anh Không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe rẽ khỏi quốc lộ, chạy vào con đường đất đỏ quanh co dẫn về vùng quê ngoại ô Thanh Hóa – nơi chôn nhau cắt rốn của Hạ An.

Bên cạnh cô, Dương Khải giữ tay lái chặt, không giấu được sự hồi hộp.

— “Anh run à?” – Cô quay sang trêu, ánh mắt sáng lên trong ánh nắng chiều.

— “Còn hơn cả run. Em nghĩ mẹ em có tha thứ cho anh không?”

— “Không biết. Nhưng chắc chắn là sẽ xét nét anh từng li từng tí.”

Dương Khải bật cười, có chút bối rối. Nhưng rồi ánh mắt anh chậm rãi dừng lại nơi cô – mái tóc dài xõa nhẹ, gương mặt nghiêng nghiêng như vẽ, bình yên mà dịu dàng.

Nếu ngày đó anh không bỏ lỡ…

Nếu ngày đó anh đủ dũng cảm giữ cô lại…

Thì có lẽ, hôm nay họ đã không cần bắt đầu lại từ đầu.


Bà Vân – mẹ Hạ An – nhìn Dương Khải bằng ánh mắt như tia X.

— “Anh ăn được cay không?” – Bà hỏi trong bữa cơm.

— “Dạ được ạ.”

— “Tối ngủ ngáy không?”

— “Dạ… không ạ. À, chắc là không.”

— “Mẹ!” – Hạ An bật cười. “Mẹ phỏng vấn kiểu gì kỳ vậy?”

— “Mẹ phải hỏi. Nó từng làm con khóc suốt mấy tháng trời, con tưởng mẹ quên chắc?”

Dương Khải im lặng. Anh cúi đầu, thành thật:

— “Cháu biết, những tổn thương năm đó không dễ quên. Cháu không mong bác tha thứ, chỉ mong bác để cháu có cơ hội bù đắp. Cháu thật lòng… vẫn luôn yêu An.”

Không khí khựng lại vài giây. Hạ An thầm thở dài. Nhưng rồi, bất ngờ thay, bà Vân gật đầu:

— “Chỉ mong lời nói lần này… là lời đàn ông trưởng thành. Không phải thằng con trai trẻ con của ba năm trước.”

Cả cô và Dương Khải đều sững người.


Chiều hôm ấy, họ đi dạo trên cánh đồng lúa chín vàng, gió thổi nhẹ rì rào.

— “Hồi nhỏ em từng nói, sau này em muốn cưới một người dắt em đi trên con đường làng mỗi chiều hè.” – Hạ An nói, tay nắm lúa mân mê.

— “Vậy giờ có đúng người chưa?” – Dương Khải hỏi, ánh mắt không giấu mong đợi.

— “Còn tùy người đó có đủ chân thành không.” – Cô đáp, mỉm cười, nhưng không nhìn anh.

Anh dừng bước, kéo nhẹ tay cô, giọng trầm:

— “Nếu thời gian quay lại, em có còn chọn anh không?”

Hạ An không trả lời ngay. Cô nhìn về phía mặt trời đang dần buông xuống, đỏ rực như một lời từ biệt dài lâu.

— “Chúng ta đâu thể quay lại. Nhưng nếu anh đã trở lại… thì lần này, đừng để em đi một mình nữa.”

Câu nói nhẹ như gió, nhưng lại khiến tim Dương Khải run lên.

Anh gật đầu. Không cần lời thề non hẹn biển. Chỉ cần sự tin tưởng lại một lần nữa – là quá đủ.


Tối hôm đó, hai người nằm nói chuyện trên chiếc phản tre ở gian nhà chính.

— “Anh nhớ lúc em thi đại học, anh là người đưa em ra bến xe?” – Dương Khải hỏi.

— “Nhớ chứ. Anh còn dúi cho em hộp cơm hộp tự nấu, dặn phải ăn đúng giờ.”

— “Mà em có ăn không?”

— “Không. Lúc đó vừa hồi hộp vừa nhớ mẹ. Em khóc, quên ăn luôn.”

Dương Khải bật cười.

— “Thế giờ có khóc vì anh nữa không?”

— “Không. Em lớn rồi. Khóc cho người không xứng thì phí nước mắt lắm.”

Anh khựng lại vài giây. Nhưng rồi lại hỏi tiếp:

— “Còn nếu người đó… vẫn là anh?”

Hạ An quay mặt sang. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh, rõ đến từng đường nét.

— “Nếu anh khiến em khóc lần nữa… em sẽ rời đi mãi mãi.”

Dương Khải nắm tay cô. Bàn tay gầy gò, nhưng ấm áp đến kỳ lạ.

— “Lần này, anh sẽ là người giữ em lại. Dù phải đánh đổi cả phần đời còn lại.”


Sáng hôm sau, khi hai người chuẩn bị rời quê, bà Vân dúi cho Hạ An một bọc nhỏ:

— “Mẹ giữ cái này từ lúc con rời nhà đi học. Là nhật ký năm lớp 12 của con.”

Hạ An mở ra, đọc lướt vài dòng. Giữa những trang giấy ố vàng, chữ viết nắn nót hiện rõ:

"Mình thích D.K. Nhưng không dám nói. Chỉ cần cậu ấy ở cạnh, mình thấy đủ."

Cô đỏ mặt, khẽ liếc sang Dương Khải. Anh nhìn thấy rồi. Anh mỉm cười.

— “Hóa ra em yêu thầm anh từ lâu thế rồi à?”

— “Đừng có mà tự đắc.”

— “Yên tâm. Anh sẽ trả hết nợ tình cảm của mười năm yêu thầm đó.”

Cô ngẩng đầu, thấy nắng sớm chiếu vào đôi mắt anh – ấm áp, thành thật, và đầy niềm tin.


Trên đường về Hà Nội, họ không nói nhiều. Nhưng sự im lặng ấy không còn ngột ngạt như ba năm trước.

Nó là im lặng của những người đã bước qua bão giông, và đang học cách lắng nghe nhau lần nữa.

Ở phía sau những sai lầm, vẫn còn hy vọng.

Chỉ cần hai người không buông tay – thì tất cả vẫn có thể bắt đầu lại, từ đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.