Sau sự kiện trong văn phòng, mối quan hệ giữa An Nhiên và Nhã Băng bước vào một giai đoạn căng thẳng mới. An Nhiên cố gắng thiết lập lại ranh giới, giữ khoảng cách tối đa và chỉ tập trung vào công việc. Cô luôn đến sớm và về muộn, nhưng tránh mọi tương tác không cần thiết. Tuy nhiên, Nhã Băng là một kẻ săn mồi tinh tế; cô ấy không dùng sức mạnh mà dùng sự mềm mỏng để từ từ phá vỡ rào cản.
Nhã Băng bắt đầu có những hành động chăm sóc cá nhân không thể từ chối: một tách cà phê hoàn hảo đặt trên bàn khi An Nhiên vừa đến; một chiếc khăn choàng cashmere được đặt hờ hững trên ghế khi văn phòng chuyển lạnh. Những hành động này khiến An Nhiên cảm thấy bối rối và tội lỗi khi cố gắng xa lánh.
Một tuần sau, Nhã Băng gọi An Nhiên vào văn phòng và thông báo: "Dự án P cần được trình bày tại Hội nghị đối tác cấp cao ở Đà Nẵng tuần tới. Tôi muốn em đi cùng tôi."
An Nhiên cảm thấy tim mình nhảy loạn xạ. Một chuyến công tác xa chỉ có hai người. Đây chính là bước ngoặt mà cô vừa khao khát vừa sợ hãi.
Họ bay đến Đà Nẵng vào chiều thứ Năm. Nhã Băng đã đặt phòng tại một khu nghỉ dưỡng sang trọng bậc nhất. Khi nhận chìa khóa, An Nhiên phát hiện ra hai chiếc chìa khóa nằm cạnh nhau.
"Hai phòng đối diện nhau, thưa Giám đốc," cô lễ phép.
Nhã Băng liếc nhìn, nhướng mày. "Tôi đã đặt hai phòng suite liền kề. Phòng tôi và phòng em có cửa thông nhau. Công việc gấp gáp, chúng ta cần làm việc liên tục. Sắp xếp hành lý nhanh đi, tối nay chúng ta có bữa tối quan trọng."
An Nhiên cảm thấy nghẹt thở. Cánh cửa thông giữa hai căn phòng không chỉ là sự tiện lợi cho công việc, nó còn là biểu tượng cho sự phá vỡ rào cản cuối cùng giữa họ. Không có đồng nghiệp, không có quy tắc công sở, chỉ có sự gần gũi và áp lực của Nhã Băng.
Sau khi chuẩn bị xong, An Nhiên đi bộ đến phòng Nhã Băng. Cô thấy Nhã Băng đang đứng trên ban công nhìn ra biển. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời và làn da trắng mịn của cô ấy. Nhã Băng mặc một chiếc váy maxi lụa màu ngọc bích, tóc xõa tự nhiên, trông thoải mái hơn nhiều so với hình ảnh cứng nhắc ở công ty.
"Tuyệt vời, phải không An Nhiên?" Nhã Băng quay lại, đưa cho An Nhiên một ly nước ép. "Đừng nhìn tôi như thể tôi sắp đưa em lên đoạn đầu đài. Chúng ta sẽ có một buổi tối thư giãn trước khi làm việc căng thẳng."
Bữa tối diễn ra trên một sân thượng riêng biệt nhìn ra bãi biển. Ánh nến lấp lánh và tiếng sóng biển rì rào tạo nên một không gian lãng mạn không thể chối cãi. Sau khi thảo luận sơ qua về dự án, Nhã Băng bắt đầu chuyển hướng câu chuyện sang cá nhân.
"Nói cho tôi nghe, An Nhiên. Ngoài công việc, em thích gì? Em có người yêu chưa?"
An Nhiên cảm thấy hơi khó chịu với sự xâm phạm này, nhưng cô vẫn trả lời: "Tôi... tôi chưa có ai. Tôi tập trung vào sự nghiệp."
Nhã Băng mỉm cười, nụ cười lần này mang một chút trào phúng. "Sự nghiệp... Một từ hay. Nhưng đừng để sự nghiệp trở thành vỏ bọc cho sự sợ hãi. Em khao khát nhiều hơn thế, đúng không?"
"Tôi không hiểu ý chị."
"Em hiểu mà. Em là người thông minh. Tôi thấy sự bối rối trong mắt em, mỗi khi tôi chạm vào em, hoặc chỉ đơn giản là gọi tên em. Em đang đấu tranh giữa lý trí và một loại khao khát nào đó."
Nhã Băng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay An Nhiên trên bàn. Lần này, sự chạm vào không còn thoáng qua hay ngẫu nhiên nữa. Nó là một sự chiếm hữu nhẹ nhàng, từ từ.
"Tôi đã nói, tôi muốn em vượt qua thử thách này. Và em đã làm rất tốt. Em làm tôi hài lòng về năng lực. Vì vậy, tôi sẽ giữ lời hứa." Nhã Băng rút tay về, nhấp một ngụm rượu đỏ, đôi mắt cô sâu thẳm dưới ánh nến.
"Nhưng," cô nói tiếp, giọng nói trở nên lạnh lùng và uy quyền hơn bao giờ hết, "Phần thưởng đó phải tương xứng với rủi ro. Em nhớ câu hỏi tôi đã hỏi chứ?"
An Nhiên gật đầu, cổ họng nghẹn lại.
Nhã Băng cúi người về phía trước, đưa ra lời đề nghị chính thức, không còn là lời mời gọi bóng gió nữa.
"Em có muốn nếm thử chị không? Câu hỏi này không chỉ về thể xác, An Nhiên. Nó về sự trung thành, sự dâng hiến, và sự chấp nhận rằng từ giây phút em nếm thử, em thuộc về tôi."
Nhã Băng chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt An Nhiên.
"Đây là luật chơi của tôi. Nếu em chấp nhận 'nếm thử', tôi sẽ dùng mọi quyền lực và tài nguyên để đưa em lên đỉnh cao. Nhưng nếu em thất bại... em sẽ phải trả giá bằng một thứ mà chỉ có em mới có thể dâng tặng. Đó có thể là sự nghiệp, có thể là danh tiếng, hoặc là chính linh hồn em."
An Nhiên cảm thấy toàn thân run rẩy. Cô biết rằng nếu cô gật đầu, cô sẽ không còn là An Nhiên ngây thơ của trước đây nữa. Cô sẽ trở thành một quân cờ trong tay người phụ nữ này, nhưng đồng thời, cô cũng sẽ có cơ hội chạm vào ánh hào quang mà cô luôn mơ ước.
Tôi nuốt khan. Cô ấy không để lại cho tôi một con đường nào khác. Tôi có thể từ chối, trở về với cuộc sống tầm thường, và mãi mãi hối tiếc. Hoặc tôi có thể đồng ý, chấp nhận rủi ro mất đi chính mình để chạm vào thứ gọi là quyền lực.
An Nhiên nhắm mắt lại một giây, rồi mở ra. Ánh mắt cô đã thay đổi, không còn là sự sợ hãi, mà là sự chấp nhận mạo hiểm. Cô đưa tay ra, cầm lấy ly rượu của mình.
"Tôi... tôi chấp nhận luật chơi của chị." Giọng cô thì thầm, nhưng dứt khoát.
Nhã Băng mỉm cười đắc thắng, nụ cười này không còn lạnh lùng mà mang theo sự thỏa mãn sâu sắc của kẻ săn mồi. Cô nâng ly rượu của mình lên, chạm nhẹ vào ly của An Nhiên.
"Tuyệt vời. Chúc mừng em đã có can đảm lựa chọn con đường này."
Họ uống cạn ly rượu. Đối với An Nhiên, ly rượu này không còn là "Vị thành công" nữa. Nó là một lời thề, một "ly rượu độc" mà cô vừa tự nguyện uống cạn, đánh dấu sự khởi đầu của một mối quan hệ cấm kỵ và nguy hiểm.