Thứ bảy.
Lê Nguyệt Minh dậy trễ hơn mọi ngày. Khi mở mắt, ánh nắng vàng rải đều khắp căn phòng, dịu dàng như một tấm chăn mỏng đắp lên giấc mơ còn dang dở. Cô với tay lấy điện thoại, chẳng có thông báo nào đáng chú ý ngoài một email từ Trần Gia Khang với tiêu đề ngắn gọn: “Mời cà phê.”
Dưới tiêu đề là một bức ảnh: tách cappuccino còn bốc khói đặt trên bàn gỗ, ánh nắng hắt qua cửa sổ, và một mẩu giấy nhỏ bên cạnh: “Ai đọc sách cũng cần cà phê.”
Cô bật cười. Không rõ từ khi nào, những điều nhỏ bé từ người đàn ông hàng xóm ấy lại khiến tâm trạng cô nhẹ đi một nhịp.
Nhưng Minh không trả lời email. Thay vào đó, cô mở laptop, tiếp tục đọc qua bản thảo mới từ phòng biên tập. Tập trung, như cách cô vẫn làm với cuộc sống của mình – luôn cẩn trọng, rạch ròi và tránh mọi ngả rẽ cảm xúc.
—
Đến gần trưa, khi tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vẳng ra từ nhà bên cạnh, cô mới rời khỏi ghế, bước ra ban công. Căn hộ của Khang mở cửa sổ, gió đùa nhẹ làm tấm rèm trắng bay lượn như cánh chim.
Và rồi, cô nghe thấy tiếng đàn piano. Không phải loại nhạc phát từ loa – mà là tiếng đàn thật. Âm thanh vừa lạ vừa quen, khúc dạo đầu của một bản ballad xưa, mà cô từng nghe trong một quán cà phê nhỏ ở Hội An nhiều năm trước.
“…Người đi qua đời tôi, để lại một vết thương rất dài…”
Tim cô khẽ chùng xuống. Tiếng đàn không hẳn quá xuất sắc, nhưng lại có cái chân thành khiến người ta không thể không lắng nghe. Cô tựa nhẹ vào lan can, như bị kéo về một thời tuổi trẻ đã qua – những giấc mơ chưa kịp lớn, những hẹn ước không thành.
Chưa kịp nghĩ thêm, điện thoại cô reo lên. Là Quỳnh – bạn thân từ thời đại học.
– Minh! Trời ơi, có chuyện vui! – giọng Quỳnh hào hứng ngay từ đầu dây.
– Vui gì mà sớm vậy?
– Tao sắp mở quán sách – cà phê nhỏ ở Thảo Điền. Muốn nhờ mày giúp thiết kế không gian đọc với gợi ý sách theo mùa. Mày phải giúp tao nhé, chuyện này lớn lắm!
Minh mỉm cười, đồng ý ngay. Giữa guồng quay cuộc sống, cô luôn cảm thấy vui khi được làm những điều liên quan đến sách – nhất là nếu có thể cùng người bạn thân thiết làm điều đó.
Cúp máy, cô định quay vào thì cánh cửa nhà bên cạnh mở ra. Khang xuất hiện, áo sơ mi tay xắn, tay trái còn dính vệt bột trắng. Anh nhìn thấy cô thì nở nụ cười.
– Cô biên tập ngủ dậy trễ hôm nay à?
– Là cuối tuần – cô đáp, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh trong nắng.
– Cô nghe thấy tiếng đàn hả?
– Ừ. Anh chơi à?
– Ờ... tập chơi. Hồi trước có học vài khóa cho vui. Nhưng không ai khen bao giờ cả, trừ... con mèo hoang hay ghé ban công nhà tôi. – Khang cười, chỉ vào mép lan can nơi có một cái đệm nhỏ đặt hờ.
Minh nhíu mày, rồi phì cười.
– Cũng lãng mạn nhỉ. Có lẽ nó là fan duy nhất của anh.
– Không, giờ có thêm một người nữa – Khang nói, ánh mắt không rời khỏi cô.
Lần này, Minh không né tránh. Cô đáp trả ánh nhìn ấy bằng một cái liếc nhẹ, rồi quay vào nhà. Nhưng khi đóng cửa lại, tim cô vẫn còn vang vọng tiếng đàn và giọng nói kia – dịu dàng, trêu ghẹo, nhưng chân thành.
—
Buổi chiều, Minh quyết định ghé siêu thị gần nhà để mua ít hoa quả. Trên đường về, cô bất ngờ thấy Khang đứng trước một tiệm ảnh, tay cầm máy chụp liên tục những bức ảnh đường phố. Ánh sáng vàng cam của hoàng hôn khiến mọi thứ như một khung phim cũ, đẹp đến nao lòng.
Khang cũng thấy cô. Anh giơ máy lên, ra hiệu chụp. Minh lắc đầu, định quay đi, nhưng rồi… đứng lại.
“Chỉ một lần thôi.”
Cô gật nhẹ.
“Tách!”
Tiếng máy ảnh vang lên. Chỉ một tấm duy nhất.
– Để làm gì vậy? – Minh hỏi khi anh bước lại gần.
– Để giữ lại một khoảnh khắc không lặp lại – anh đáp, giọng rất nhỏ.
Minh im lặng. Cô không biết nên phản ứng thế nào. Rõ ràng, Gia Khang không giống với bất kỳ ai cô từng gặp. Anh có cách quan sát riêng, cách lắng nghe riêng – và cách khiến người khác phải lặng đi mà suy nghĩ về chính mình.
—
Tối hôm ấy, trong hộp thư của cô xuất hiện một email mới, kèm bức ảnh ban chiều: cô đứng trước cửa tiệm ảnh, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt nhìn về xa xăm như đang tìm lại điều gì đã mất.
Dòng chữ bên dưới ảnh ghi: “Khoảnh khắc không lặp lại – nhưng có thể giữ mãi.”
Minh nhìn ảnh rất lâu. Rồi cô nhấn “Trả lời”:
Anh hay dùng ảnh để nói thay lời. Nhưng có bao giờ anh tự hỏi: nếu ảnh giữ lại được khoảnh khắc, thì ai giữ được cảm xúc?
Một lúc sau, hồi âm đến:
Người giữ được cảm xúc... là người có can đảm quay lại nơi mình từng tổn thương.
Minh đặt tay lên bàn phím, rồi dừng lại. Cô không biết nên trả lời ra sao. Bởi lẽ, người như cô – đã từng đứng ở nơi tổn thương đó quá lâu, đến mức tưởng rằng mình không thể rời đi được nữa.
Nhưng giờ thì khác. Có lẽ, nhờ một người lạ – với chiếc máy ảnh, tiếng đàn chênh vênh và ánh mắt khó đoán – trái tim cô đang bắt đầu... muốn bước ra.