em đến sau mùa hạ

Chương 4: CHUYẾN ĐI KHÔNG HẸN TRƯỚC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến xe buýt rời bến vào lúc bảy giờ sáng, chở theo nắng đầu ngày và hai con người tưởng chừng xa lạ nhưng lại mang trong mình những khoảng trống rất giống nhau.

Lê Nguyệt Minh ngồi sát cửa sổ, tai nghe nhạc, tay cầm một cuốn tạp chí nhỏ. Bên cạnh cô, Trần Gia Khang tựa đầu vào ghế, lim dim ngủ, miệng vẫn còn vương nụ cười thoải mái như thể đi du lịch hơn là đi công tác.

Điểm đến của họ là Làng Cù Lần, một nơi cách trung tâm Đà Lạt khoảng 20 cây số – không quá xa nhưng đủ để tách biệt với phố thị và những ồn ào đời thường. Bộ sách ảnh "Lặng" mà Khang đang thực hiện cần thêm vài tấm mang hơi thở rừng núi, một chút cô đơn, một chút mơ hồ, và một chút... dịu dàng như chính cái tên của nó.

Minh nhận nhiệm vụ đi cùng anh không chỉ để hỗ trợ biên tập ý tưởng mà còn để tìm câu chữ phù hợp cho những bức ảnh – một kiểu "phiên dịch cảm xúc" mà nhà xuất bản đặt rất nhiều kỳ vọng.

Cô không nghĩ mình sẽ đồng ý chuyến đi này, nhưng Khang đã nhắn một câu:

“Nếu ảnh giữ được khoảnh khắc, em giữ được cảm xúc – vậy thì tại sao chúng ta không cùng nhau đi tìm cả hai?”

Một câu thôi, mà khiến cô không nói được lời từ chối.

Trên đường đi, Khang không ngủ sâu. Cứ mỗi lần xe giảm tốc hoặc cua gấp, anh lại mở mắt, quay sang nhìn cô.

– Em ngủ rồi à?

– Không. Đang nghe nhạc.

– Nhạc gì?

– Yiruma.

– Piano à? Ừm... giống em thật. Nhẹ, buồn và không bao giờ ồn ào.

Minh không đáp. Nhưng trong lòng cô, những nốt nhạc kia đang lặng lẽ chuyển gam. Từ trầm sang trưởng. Từ im lặng sang nhẹ rung.

Tới nơi, trời Đà Lạt vừa mới mưa xong. Không khí ẩm, lạnh và thơm mùi cỏ dại. Làng Cù Lần chìm trong sương mỏng, những mái nhà gỗ thấp thoáng bên triền đồi khiến Minh cảm giác như đang bước vào một thế giới khác – chậm hơn, dịu hơn, và có phần... mơ hồ.

Chủ khu nghỉ trọ sắp xếp cho họ hai phòng cạnh nhau, đều nhìn ra rừng thông. Mọi thứ đều rất mộc: giường gỗ, rèm vải thô, ánh đèn vàng và tiếng gió rì rào như một bản hòa ca bất tận.

Sau khi nhận phòng và nghỉ ngơi chốc lát, Khang kéo máy ảnh ra ngoài chụp. Minh theo sau, lặng lẽ như cái bóng của một người đang tìm kiếm chính mình trong khung cảnh.

Họ không nói nhiều. Nhưng có một sự đồng điệu không lời. Khi Khang dừng lại trước một gốc thông cổ, Minh biết anh đang tìm ánh sáng ngược. Khi anh cúi người sát mặt đất, cô hiểu anh đang săn một lớp sương mờ vừa đọng.

– Em có từng nghĩ... cảm xúc cũng có màu không? – Khang hỏi khi họ dừng chân bên một chiếc cầu gỗ bắc qua suối.

Minh nghiêng đầu.

– Có. Nhưng không ai nhìn thấy được. Chỉ có thể cảm.

– Vậy nỗi buồn màu gì?

– Màu xám tro. Như bầu trời trước cơn mưa. Như chiếc áo cũ lâu không mặc.

Khang bật cười.

– Còn em, màu gì?

Cô hơi sững người.

– Không biết. Có thể là... màu của người đã từng bị bỏ quên.

Không gian lặng đi vài giây. Chỉ còn tiếng nước chảy róc rách dưới chân cầu.

– Anh từng bị bỏ rơi. Bởi một người tưởng rằng sẽ đi cùng nhau suốt đời.

Minh nhìn sang. Ánh mắt Khang lúc này không còn nghịch ngợm, không còn trêu chọc. Mà rất thật. Như một cánh cửa khẽ hé, cho cô nhìn thấy những góc khuất mà anh chưa từng nói với ai.

– Em cũng vậy – cô khẽ đáp. – Nhưng người ta không bỏ rơi em. Họ chỉ... chọn đi con đường không có em.

Lần đầu tiên, họ thừa nhận quá khứ với nhau. Không có nước mắt. Không có oán trách. Chỉ là hai người từng tổn thương, tình cờ ngồi cùng nhau giữa thiên nhiên, và mở lòng như thể chưa từng làm điều đó trước đây.

Buổi tối, sau bữa cơm đơn giản tại khu nghỉ, Minh mang theo một cuốn sổ ra ngồi ở chiếc ghế gỗ trước hiên. Cô viết những câu ghi chú cho dự án ảnh, chậm rãi, cẩn thận.

Khang mang theo máy ảnh, ngồi xuống cạnh.

– Viết gì đấy?

– Gợi ý caption cho ảnh anh chụp. Em nghĩ mỗi bức chỉ cần một câu thôi, nhưng phải đúng – đúng với cảm xúc ảnh, và đúng với người xem.

– Ví dụ?

Minh đưa anh xem một dòng:

"Đôi khi, điều ta cần là một khoảng trống để lặng im, chứ không phải để quên."

Khang đọc xong, không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu, rồi lấy máy ra. Bấm vài tấm ảnh của cô trong ánh đèn vàng, mái tóc khẽ bay theo gió, khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy suy tư.

– Anh lại chụp trộm.

– Không. Lần này là... lưu giữ.

Minh cười khẽ. Nụ cười ấy không hoàn toàn vui, nhưng cũng không còn dè dặt như những ngày đầu. Cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, rồi thở ra một hơi thật sâu.

Không ai biết điều gì đang chờ đợi họ sau chuyến đi này. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này – ở đây, giữa rừng thông và tiếng gió – hai tâm hồn đã từng khuyết đang bắt đầu vá lại nhau, từng mảnh một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.