Mùa hạ dần khép lại, những cơn mưa rả rích như những nốt nhạc buồn lặng lẽ rơi trên mái ngói. Thành phố nhỏ yên bình của cô như bỗng trở nên ẩm ướt, u ám hơn trong mắt nàng.
Lan – cô gái mang trong mình nhiều ký ức và nỗi niềm khó nói, vẫn thường xuyên lang thang trên con phố quen thuộc, nơi có những quán cà phê nhỏ và góc công viên từng in dấu chân cô và anh – Huy.
Ngày hôm nay, sau một tuần im lặng kể từ buổi gặp gỡ bất ngờ ở quán sách, Lan quyết định gọi điện cho Huy. Nhưng đầu dây bên kia chỉ là tiếng tút tút, không ai bắt máy.
Nhưng cô không nản lòng, vẫn muốn gặp anh để giải đáp những câu hỏi còn dang dở trong lòng. Trong lúc đó, Huy cũng đang vật lộn với chính cảm xúc của mình.
Anh đã biết rõ rằng tình cảm dành cho Lan không đơn thuần chỉ là sự quý mến thoáng qua. Nhưng với những hiểu lầm ngày trước, Huy vẫn còn e dè, sợ làm tổn thương cô thêm lần nữa.
Bất chợt, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Lan đứng dưới mái hiên, ngước nhìn mưa rơi mà lòng se thắt. Cô nhớ những ngày hè tươi đẹp, khi hai người còn cười đùa bên nhau không chút âu lo.
Rồi bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, Huy xuất hiện, áo khoác ướt đẫm, ánh mắt rối bời nhưng vẫn rất chân thành.
“Lan… anh xin lỗi vì những ngày qua đã làm em buồn,” giọng anh khẽ khàng. “Anh muốn nói với em một điều… rằng anh không thể quên được em.”
Lan nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng và sự khát khao được chạm vào trái tim nhau một lần nữa.
Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng họ, mùa hạ như đang trở lại, tươi mới và ấm áp hơn bao giờ hết.