em đến sau mùa hạ

Chương 6: Gặp Lại Sau Những Ngày Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi dày đặc, từng giọt nước như những nốt nhạc rơi trên mái tôn cũ kỹ của quán cà phê nhỏ nằm khuất sau con phố thân quen. Lan đứng dưới mái hiên, áo khoác vẫn còn hơi ẩm, mắt nhìn qua ô cửa kính mờ đục, ánh đèn vàng ấm áp bên trong tỏa ra, soi rõ hình bóng Huy đang đứng chờ cô.

Bước chân anh vừa ướt vừa chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt chất chứa bao điều muốn nói. Lan nghe tim mình thắt lại, một nỗi niềm khó gọi tên ùa về trong lòng, vừa xốn xang vừa ngập ngừng.

“Lan…” Huy cất giọng khẽ, không rõ là để cô nghe hay chỉ để chính mình thổ lộ.

Cô quay lại, ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc nhưng đủ làm bầu không khí trở nên ngột ngạt đến lạ.

“Anh… đã đợi em lâu chưa?” giọng Lan hơi run, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

“Không lâu đâu. Nhưng chắc chắn anh đã đợi lâu hơn thế nhiều rồi.” Huy nở một nụ cười buồn. “Anh xin lỗi vì những ngày qua đã làm em thất vọng, đã im lặng quá lâu.”

Lan thở dài, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Cô nhớ những ngày bên anh, khi mọi thứ còn thật đơn giản, thật đẹp. Giờ đây, sau những hiểu lầm, những khoảng cách vô hình, liệu họ có thể trở về như xưa?

“Anh biết em buồn, em giận anh. Nhưng…” Huy dừng lại, nhìn sâu vào mắt Lan, “anh không thể giấu được cảm xúc của mình nữa. Lan, anh… anh không thể quên em.”

Lời nói ấy như ngọn gió nhẹ thổi qua tim Lan, làm cô chùng xuống nhưng cũng khiến ánh mắt cô bừng sáng.

Cả hai bước vào quán, nơi từng bao lần họ ngồi cạnh nhau, nói chuyện suốt hàng giờ liền. Quán vẫn giữ nguyên vẻ yên bình, ấm cúng, mùi cà phê thoang thoảng quyện lẫn hương sách cũ khiến lòng người dịu lại.

Lan chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phố ướt nhẹp ánh đèn, còn Huy lấy trong túi áo ra hai tách cà phê nóng. Anh đặt lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Anh muốn nghe em nói, mọi suy nghĩ trong lòng, những điều em chưa từng dám thổ lộ.”

Lan cảm thấy tim mình như vừa được trút gánh nặng. Cô mở lời, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút bối rối: “Em từng nghĩ, khoảng cách giữa chúng ta đã quá lớn. Em sợ rằng tình cảm này chỉ là một giấc mơ rồi cũng sẽ vụt tắt.”

Huy lắng nghe, không ngắt lời. “Em có biết, anh cũng sợ điều đó. Sợ mất em mãi mãi. Nhưng bây giờ, anh muốn bắt đầu lại, một lần nữa, chân thành và không ngần ngại.”

Lan nhìn anh, nước mắt bất chợt rơi. Không phải vì buồn, mà là vì cảm động. Cảm xúc ấy cô giấu kín bấy lâu nay nay bùng lên như những tia nắng rực rỡ sau cơn mưa.

“Anh có biết, em cũng yêu anh nhiều lắm không?” cô nói nhỏ, “Dù mọi chuyện có xảy ra như thế nào, em vẫn muốn bên cạnh anh.”

Huy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lan, cảm nhận hơi ấm từ cô truyền sang. “Lan, chúng ta sẽ không để những hiểu lầm hay sợ hãi xen ngang nữa. Anh muốn cùng em xây dựng tương lai.”

Lan gật đầu, nụ cười nở trên môi. Đó không phải là nụ cười ngây thơ ngày trước mà là nụ cười của một người trưởng thành, biết trân trọng và giữ gìn những điều quý giá nhất.

Thời gian như ngừng trôi. Bên ngoài, mưa đã tạnh, những giọt nước trên cửa kính từ từ rơi xuống. Một vài tia nắng cuối ngày bắt đầu xuyên qua lớp mây dày, chiếu rọi con phố nhỏ, làm cho không gian trở nên ấm áp hơn.

Huy rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Anh mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc, đơn giản nhưng tinh tế. “Anh muốn em mang chiếc vòng này, như một lời hứa… dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em.”

Lan xúc động, cô không biết nói gì hơn ngoài việc ôm chầm lấy Huy. Cảm giác được yêu thương, được trân trọng trong khoảnh khắc đó khiến cô tin rằng mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, tươi sáng và chân thành hơn.

Hai người ngồi bên nhau, trao nhau những câu chuyện, những dự định, và cả những ước mơ còn dang dở. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều là sự hứa hẹn cho một chặng đường mới.

Lan cảm nhận rõ sự khác biệt. Lần này, không còn những nghi ngờ, không còn những khoảng cách vô hình. Chỉ còn hai trái tim hướng về nhau, cùng nhau viết nên một mùa hạ mới rực rỡ hơn.

Khi ánh đèn trong quán bắt đầu bật sáng rực rỡ, cũng là lúc họ rời khỏi chốn quen thuộc, cùng nhau bước dưới bầu trời trong lành sau cơn mưa.

“Lan, từ giờ trở đi, anh sẽ không để em một mình nữa.” Huy thì thầm, “Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường phía trước.”

Lan mỉm cười, đôi mắt long lanh hạnh phúc: “Vâng, chúng ta sẽ cùng nhau đi.”

Mưa đã qua, mùa hạ vẫn còn đó, nhưng tình yêu của họ đã bước sang một chương mới – đầy hy vọng và nồng nàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.