em đến sau mùa hạ

Chương 7: Nắng Hạ Và Những Bí Mật Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ nhỏ, đánh thức Lan khỏi giấc mơ dài. Cô ngồi dậy, khẽ nhìn quanh căn phòng – mọi thứ vẫn như cũ, yên bình và thân thuộc. Nhưng trong lòng cô, những cảm xúc ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, ấm áp và ngọt ngào.

Chiếc vòng bạc Huy tặng đeo nhẹ trên cổ tay, như nhắc nhở cô về lời hứa, về một khởi đầu mới mà hai người đã cùng nhau quyết định. Lan mỉm cười, tim cô bỗng nhảy lên một nhịp khi nghĩ về Huy – người đàn ông với ánh mắt chân thành và nụ cười dịu dàng.

Nhưng cuộc sống đâu chỉ toàn màu hồng.

Lan vừa uống xong ly cà phê thì điện thoại reo vang. Trên màn hình hiện lên tên của mẹ cô – bà Thu.

– “Lan à, hôm nay mẹ có việc bận, chắc không về kịp ăn trưa. Mẹ nhờ con trông nhà giúp mẹ với nhé.” Bà Thu nói qua điện thoại.

– “Dạ, con sẽ ở nhà, mẹ yên tâm nhé.” Lan đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút lo lắng.

Cuộc gọi kết thúc, Lan thở dài. Những chuyện gia đình vẫn luôn khiến cô bận lòng, nhất là khi mẹ cô ngày càng có nhiều bệnh vặt và sức khỏe suy giảm.

Cô quyết định ra ngoài dạo một vòng, hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Thành phố nhỏ đã bắt đầu náo nhiệt hơn với tiếng xe cộ, tiếng người qua lại. Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, những suy nghĩ u ám phần nào được xua tan.

Điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn của Huy:

“Anh sẽ đến đón em lúc 6 giờ chiều nhé. Có chuyện quan trọng muốn nói.”

Lan mỉm cười, tim lại rộn ràng. Cô hồi hộp chờ đợi cuộc hẹn tối nay, tự hỏi Huy muốn nói gì mà lại gọi là “quan trọng”.


Buổi chiều đến, trời bắt đầu oi bức – dấu hiệu rõ ràng của mùa hạ đang ở đỉnh điểm. Huy đến đúng giờ, nở nụ cười ấm áp khi nhìn thấy Lan đứng chờ bên cửa.

– “Lan, hôm nay em trông thật rạng rỡ.” Anh nói, giọng nhẹ nhàng mà chân thành.

– “Cảm ơn anh. Em cũng rất vui được gặp anh.” Lan đáp, tim như đập nhanh hơn.

Huy đưa cô đi dạo quanh công viên quen thuộc – nơi họ từng cùng nhau ngồi dưới bóng cây, kể những câu chuyện chưa từng nói. Cây cối xanh mướt, những cánh hoa rực rỡ sắc màu trong nắng vàng.

Huy chợt dừng lại, nắm lấy tay Lan, ánh mắt nghiêm túc.

– “Lan, anh muốn nói với em một điều.” Anh thở dài, như vừa đẩy đi một gánh nặng bấy lâu. “Anh đã giấu em một chuyện, và giờ anh nghĩ đã đến lúc em phải biết.”

Lan ngạc nhiên, cảm giác tò mò xen lẫn lo lắng.

– “Chuyện gì vậy anh?” cô hỏi, giọng thấp dần.

Huy nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm hẳn:

– “Trước khi gặp em, anh đã từng có một mối quan hệ nghiêm túc. Nhưng vì lý do cá nhân, mọi chuyện kết thúc không tốt đẹp. Và người đó… là một phần lớn trong cuộc đời anh mà anh chưa thể nói với ai.”

Lan im lặng, cố gắng không để cảm xúc lấn át lý trí. Cô hiểu rằng mỗi người đều có quá khứ riêng, nhưng việc đó cũng khiến cô thấy bối rối.

– “Anh nói với em điều này không phải để làm em lo, mà vì anh muốn chúng ta xây dựng mối quan hệ này trên sự thật và sự tin tưởng.” Huy tiếp tục. “Anh không muốn giữ bí mật gì với em nữa.”

Lan nhìn anh, sự chân thành trong mắt Huy khiến cô cảm thấy ấm lòng. Nhưng cô cũng cần thời gian để chấp nhận chuyện này.

– “Anh biết em cần thời gian. Em đừng vội nghĩ gì, chúng ta cùng nhau vượt qua nhé.” Huy nói, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô.

Lan gật đầu, lòng cảm thấy có một chút nhẹ nhõm. Cô hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng hoàn hảo, mà quan trọng là sự thấu hiểu và bao dung dành cho nhau.


Những ngày sau đó, Lan và Huy dành nhiều thời gian bên nhau hơn, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau vượt qua những khó khăn. Tình cảm của họ dần trở nên sâu đậm, vững chắc hơn.

Nhưng đời không thể thiếu những thử thách.

Một buổi tối, khi Lan về nhà muộn, cô bắt gặp mẹ mình đang nói chuyện điện thoại với một người đàn ông lạ. Ánh mắt bà tràn đầy lo lắng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng căng thẳng.

Lan đứng ngoài cửa, lặng lẽ nghe những lời trao đổi.

– “Anh à, con bé Lan đang dần trưởng thành và có người yêu. Mẹ chỉ lo mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nếu bí mật này bị lộ.”

– “Chị yên tâm, tôi sẽ giữ kín chuyện này. Nhưng thời gian không còn nhiều nữa.”

Lan lùi lại, lòng tràn đầy hoang mang. Bí mật của mẹ cô là gì? Người đàn ông kia là ai? Và điều gì sẽ xảy ra với gia đình cô?

Cô biết rằng, hành trình phía trước không chỉ là chuyện tình cảm giữa cô và Huy, mà còn là những câu chuyện còn dang dở trong quá khứ của gia đình cô, những bí mật có thể làm thay đổi tất cả.


Ngày hôm sau, Lan quyết định nói chuyện thẳng thắn với mẹ.

– “Mẹ, chuyện hôm qua mẹ nói với ai vậy?” cô hỏi, giọng nghiêm nghị nhưng không giận dữ.

Bà Thu nhìn con gái, mắt rưng rưng:

– “Con à, mẹ đã giấu con quá lâu rồi. Có một điều mẹ không dám nói với con, vì sợ con buồn.”

Lan nắm chặt tay mẹ:

– “Mẹ nói với con đi. Con sẵn sàng nghe, dù có chuyện gì xảy ra.”

Bà Thu thở dài, rồi bắt đầu kể về quá khứ đau thương của gia đình, về một người thân đã từng khiến bà phải giấu diếm nhiều điều, vì muốn bảo vệ con gái và cả gia đình.

Lan nghe mà lòng như thắt lại. Tất cả những gì cô từng biết về mẹ, về gia đình, giờ đây dần được hé mở, nhưng cũng khiến cô đứng trước một lựa chọn khó khăn.

Liệu cô có thể chấp nhận quá khứ đầy vết thương ấy? Liệu cô có đủ sức mạnh để giữ gìn hạnh phúc hiện tại bên Huy, khi những bí mật ngày xưa vẫn còn đó?


Buổi tối, Lan gọi cho Huy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút mệt mỏi:

– “Anh ơi, em cần anh bên cạnh lúc này.”

Huy không ngần ngại đến ngay, anh ôm chặt cô vào lòng, như muốn truyền cho cô sức mạnh từ hơi ấm của mình.

– “Lan, dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn là bờ vai vững chắc cho em tựa vào.”

Lan cảm nhận được tình yêu và sự che chở trong vòng tay anh.

– “Cảm ơn anh, Huy. Có anh ở bên, em cảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều.”

Đêm đó, bên cạnh nhau, họ cùng nhau chia sẻ, cùng nhau hứa sẽ vượt qua mọi sóng gió.


Cuộc sống luôn là những chuỗi ngày đan xen giữa niềm vui và thử thách. Nhưng Lan và Huy hiểu rằng, chỉ cần có nhau, dù có điều gì xảy ra, họ cũng sẽ vượt qua.

Mùa hạ vẫn còn đó, rực rỡ và ấm áp. Và tình yêu của họ, dù trải qua bao sóng gió, vẫn luôn vững bền như những ngày nắng hạ rực rỡ ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.