em đến sau mùa hạ

Chương 8: Ký Ức Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều tháng Tám, bầu trời như nhuốm màu của những hồi ức. Lan ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ ở ban công, trước mặt là cuốn nhật ký cũ tìm thấy trong ngăn kéo tủ của mẹ. Những dòng chữ mực nhòe, viết bằng tay, đầy cảm xúc và đau đớn, khiến tim cô nghẹn lại.

Cuốn nhật ký bắt đầu bằng ngày mẹ cô sinh cô – một đứa trẻ ngoài ý muốn, trong một mối quan hệ không trọn vẹn.

“Lan à, mẹ xin lỗi vì đã không thể cho con một gia đình đủ đầy. Người đó đã rời xa mẹ khi con còn trong bụng. Mẹ không muốn con lớn lên với nỗi đau, nên chưa từng kể cho con biết về cha ruột của con là ai…”

Lan cắn môi, cảm giác lạc lõng như thể cả thế giới quay cuồng xung quanh cô. Người cha mà cô từng nghĩ đã mất từ sớm… thật ra chưa bao giờ được mẹ nhắc đến, chưa từng được gọi tên.

Cô nhắm mắt lại, hình ảnh Huy bất chợt hiện ra trong đầu – người duy nhất cô có thể tin tưởng lúc này. Nhưng rồi, như một cơn gió lạnh lướt qua, trong đầu Lan thoáng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ. Người đàn ông mẹ nói chuyện qua điện thoại, người từng có liên quan đến mẹ – liệu có liên quan gì đến Huy?

Không! – Cô lắc đầu. Không thể có chuyện đó. Nhưng cảm giác bất an không rời khỏi tâm trí.


Chiều hôm đó, Huy đến đón Lan như thường lệ. Anh vẫn giữ vẻ điềm đạm, chu đáo và dịu dàng như bao ngày trước, như thể không hề biết rằng trong lòng Lan đang nổi lên một cơn bão ngầm.

– “Anh muốn đưa em đến một nơi.” Huy nói, ánh mắt bí ẩn.

Lan gật đầu, không hỏi nhiều.

Họ đi qua những con phố quen, qua cả quán sách cũ nơi họ gặp lại nhau lần đầu sau nhiều năm xa cách. Rồi xe rẽ vào một con đường nhỏ, dẫn đến một căn biệt thự cổ nằm yên ắng giữa khu vườn đầy hoa giấy.

– “Đây là nhà cũ của gia đình anh.” Huy nói, giọng trầm lắng. “Anh chưa từng đưa ai đến đây kể từ khi ba anh rời đi.”

Lan bước vào, cảm nhận sự cũ kỹ và cô đơn của căn nhà. Trên tường, những bức ảnh cũ phủ bụi, trong đó có một bức ảnh làm cô sững người.

Người đàn ông trong ảnh – mái tóc hơi hoa râm, đôi mắt sâu thẳm – chính là người cô thấy mẹ mình gọi điện hôm trước.

– “Người trong ảnh là… ba anh?” Lan hỏi, giọng khàn hẳn.

Huy gật đầu, không hề nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô.

– “Ba anh là một doanh nhân, ông từng có mối quan hệ phức tạp với mẹ anh rồi biến mất khỏi cuộc đời chúng tôi.”

Lan đứng chết lặng. Một phần sự thật trong đầu cô chợt xâu chuỗi lại, như những mảnh ghép đang dần lắp đầy. Có phải… người đàn ông ấy từng có quan hệ với mẹ cô?

Nếu điều đó là thật… thì Huy và cô…

Không, cô không thể nghĩ tiếp.

– “Lan, em sao vậy?” Huy lo lắng khi thấy sắc mặt cô tái đi.

– “Em… em không sao.” Lan miễn cưỡng nở một nụ cười. “Chỉ là… căn nhà này khiến em thấy có chút lạ lẫm.”

– “Anh biết nó mang quá nhiều ký ức cũ. Nhưng anh muốn chia sẻ với em, vì anh tin em.”

Câu nói của Huy khiến Lan cảm thấy nghẹn nơi cổ họng. Cô muốn tin anh, thật sự muốn như vậy. Nhưng sự thật đang dần trồi lên như lớp bùn dưới đáy hồ trong vắt. Cô không thể phớt lờ linh cảm trong tim mình.


Tối hôm đó, khi về đến nhà, Lan lặng lẽ bước vào phòng, mở lại nhật ký của mẹ, lật đến trang cuối cùng – nơi dòng chữ run rẩy, như được viết trong một đêm đầy nước mắt:

“Lan à, có một người… có thể con sẽ gặp lại sau này. Nếu định mệnh khiến hai con vô tình biết nhau, mẹ chỉ mong con đủ mạnh mẽ để không hận thù ai. Mẹ xin lỗi… cha con là ông Đinh Hữu – ba của một người con trai bằng tuổi con.”

Tên ấy. Đinh Hữu. Trùng khớp hoàn toàn với dòng chữ dưới bức ảnh mà cô thấy hôm nay.

Lan chết lặng.

Huy… có thể… là anh trai cùng cha khác mẹ của cô?

Cô không thể nào tin nổi. Trái tim như bị ai bóp nghẹt. Cô vội vàng gọi cho mẹ, yêu cầu một cuộc nói chuyện nghiêm túc ngay lập tức.


Đêm ấy, mẹ Lan – bà Thu – cuối cùng cũng ngồi xuống, đôi mắt trũng sâu vì những đêm không ngủ. Bà không còn trốn tránh nữa.

– “Đúng là ông ấy. Đinh Hữu – cha ruột của con, Lan à.”

Lan cắn chặt môi, nước mắt rơi không ngừng.

– “Vậy… Huy là…?”

– “Là con trai của ông ấy với vợ chính thức. Nhưng Lan à…” – mẹ cô nghẹn giọng – “Mẹ không biết hai đứa lại quen nhau. Mẹ không ngăn cản, vì không biết từ đầu. Giờ mọi chuyện đã đi quá xa…”

Lan không nghe nổi nữa. Cô đứng bật dậy, bước ra khỏi nhà như người mất hồn.


Dưới bầu trời đêm đầy sao, Lan một mình ngồi ở bến xe bus cuối phố – nơi ngày nhỏ cô thường ra đây đợi mẹ tan ca.

Trái tim cô đau như có ai đó cào xé. Tình yêu cô vừa nhen nhóm lại đã bị định mệnh nhẫn tâm đẩy vào vực thẳm. Cô không biết làm sao để đối diện với Huy. Không biết nên hận ông Đinh Hữu, nên trách mẹ hay nên trách chính bản thân mình vì đã yêu quá sâu đậm.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Huy. Nhưng Lan không bắt máy.

Cô không biết phải nói gì.

Không thể tiếp tục. Không thể giả vờ. Nhưng cũng không thể dễ dàng buông bỏ.


Cuối chương, Lan nhắn cho Huy một tin:

“Anh ơi, chúng ta cần nói chuyện. Ngày mai, 7h tối. Quán cũ.”

Lần này, không còn là một buổi hẹn nhẹ nhàng. Không còn là những nụ cười. Chỉ còn sự thật – trần trụi và đau lòng – chờ được đối mặt.

Mùa hạ năm ấy, tưởng chừng như có thể ấm áp mãi, hóa ra cũng có những ngày buốt giá đến tận tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.