Đêm tháng Sáu oi ả mang theo hơi nóng hầm hập của thành phố, nhưng bên trong căn hộ tầng 15 lại mát lạnh và tĩnh lặng một cách đáng sợ. Hạ Vy đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, tay siết chặt quai chiếc vali vải cũ kỹ. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên bộ bàn ghế da màu nâu sẫm, thứ ánh sáng lừa phỉnh khiến mọi thứ trở nên xa lạ và cứng nhắc. Cô vừa tròn mười tám tuổi, vừa hoàn thành kỳ thi Tốt nghiệp, và đột nhiên, tất cả những kế hoạch tươi sáng cho mùa hè đã tan vỡ, thay bằng cuộc sống dưới mái nhà của một người đàn ông xa lạ.
Thiên Ân.
Cô gọi anh bằng "Anh Ân" theo lời mẹ dặn dò. Anh là con trai của một người họ hàng xa bên ngoại, không cùng huyết thống trực tiếp, nhưng lại là người duy nhất có khả năng và điều kiện để cưu mang cô sau cú sốc tài chính của gia đình.
Anh vừa đi lấy bộ chăn ga gối đệm mới cho cô. Trong lúc chờ đợi, Hạ Vy khẽ khàng đi dạo quanh căn hộ. Mọi thứ đều ngăn nắp, tối giản đến mức lạnh lùng. Căn hộ giống hệt như người đàn ông là chủ nhân của nó: trưởng thành, thành đạt, và khó nắm bắt.
Thiên Ân không già, anh chỉ hơn cô đúng mười tuổi. Nhưng mười năm đó là khoảng cách của cả một thế giới. Cô là cô gái mới lớn với những rung động đầu đời còn mơ hồ và hỗn loạn, còn anh là kiến trúc sư trẻ tuổi, sở hữu một công ty riêng, luôn mặc những chiếc áo sơ mi là ủi phẳng phiu và toát ra khí chất điềm tĩnh, lạnh nhạt.
Lúc này, tiếng "cạch" nhẹ nhàng của cánh cửa tủ phát ra từ cuối hành lang. Hạ Vy giật mình quay lại. Thiên Ân bước ra, tay ôm một bộ chăn gối màu xám nhạt, màu sắc trung tính và nhàm chán như chính thái độ của anh.
"Em đứng đây làm gì? Phòng em ở cuối hành lang bên phải," giọng anh trầm ấm, mang theo sự quan tâm nhưng lại hoàn toàn không có hơi hướng thân mật nào. "Phòng đó ít khi dùng đến, có lẽ sẽ hơi lạnh. Em cứ điều chỉnh điều hòa theo ý mình."
Hạ Vy vội vàng cúi đầu: "Em... cảm ơn anh."
Anh chỉ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn cô một thoáng. Ánh mắt đó không hề soi mói hay đánh giá, mà chỉ đơn thuần là quan sát một người sống cùng. Nhưng chính cái nhìn thẳng thắn và trực diện đó lại khiến vành tai Hạ Vy nóng bừng.
Cô nhận ra mình đang mặc một chiếc áo phông cũ kỹ và quần jeans mài rách. Vẻ ngoài tuềnh toàng đối lập hoàn toàn với sự hoàn hảo của anh.
"Anh sẽ giúp em xách vali vào phòng." Thiên Ân không đợi cô trả lời, anh đặt bộ chăn gối xuống sàn, rồi nhẹ nhàng xách chiếc vali lên.
Hạ Vy giật mình muốn giữ lại: "Để em tự làm..."
"Không sao," anh nói, âm thanh khô khan như tiếng va chạm của hai khối băng, "nó không nặng lắm."
Căn phòng của cô nhỏ hơn phòng anh (cô đoán vậy), nhưng vẫn rất thoải mái và đầy đủ tiện nghi. Sau khi đặt vali vào góc phòng và trải bộ chăn ga, Thiên Ân đứng thẳng người, khoanh tay nhìn quanh một lượt, như kiểm tra lần cuối.
"Em cứ nghỉ ngơi đi. Sáng mai 7 giờ, anh sẽ chuẩn bị bữa sáng. Phòng tắm ở ngay đối diện, có khăn tắm mới cho em. Nếu cần gì, cứ gõ cửa phòng anh."
Hạ Vy ngẩng đầu nhìn anh. Anh cao, cao hơn cô cả một cái đầu. Lần đầu tiên cô đứng gần anh như thế này. Dưới ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ, cô nhận ra những đường nét trên khuôn mặt anh gọn gàng và quyến rũ hơn so với khi anh đeo kính và làm việc. Đôi lông mày rậm, sống mũi cao, và đặc biệt là đôi môi mím chặt thể hiện sự tập trung. Mùi hương nam tính phảng phất từ cơ thể anh – một chút mùi gỗ đàn hương, hòa với mùi xà phòng tắm – khiến cô đột nhiên thấy khó thở một cách kỳ lạ.
"Anh Ân," cô gọi khẽ, "anh... anh ngủ ngon."
Thiên Ân dường như nhận ra sự e dè và bối rối của cô gái mới lớn. Anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ tênh và lịch sự, không hề chạm đến đáy mắt, nhưng đủ để khiến trái tim cô hẫng đi một nhịp.
"Ngủ ngon, Hạ Vy."
Anh bước ra, khép cửa lại, để lại Hạ Vy chìm vào bóng tối và sự cô đơn của một không gian hoàn toàn mới.
Đêm đó, Hạ Vy không ngủ được.
Cô nhớ đến những lời mẹ dặn dò trước khi cô chuyển đi: “Con phải thật ngoan ngoãn, không được làm phiền Thiên Ân. Anh ấy là người đàn ông bận rộn và thành đạt. Con phải biết giữ khoảng cách.”
Giữ khoảng cách. Cô tự nhủ.
Nhưng làm thế nào để giữ khoảng cách khi chỉ có hai người sống chung trong căn hộ này?
Cô trằn trọc cho đến gần một giờ sáng. Cái bụng bắt đầu cồn cào vì cô đã không ăn gì nhiều từ chiều. Thường ngày, cô sẽ tự đi lục lọi tủ lạnh, nhưng ở đây, mọi thứ đều cấm kỵ.
Cuối cùng, không chịu đựng được cơn đói, cô rón rén mở cửa phòng, đi chân đất ra phòng khách.
Ánh đèn hành lang đã tắt, chỉ còn một chút ánh sáng từ đèn góc phòng bếp. Cô bước vào bếp, nơi mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo. Cô mở tủ lạnh, chỉ dám lấy một hộp sữa và một lát bánh mì khô.
Đúng lúc cô định quay trở về phòng, thì một âm thanh mềm mại phát ra từ hướng phòng làm việc của Thiên Ân.
Cửa phòng làm việc hé mở một khe nhỏ. Một dải ánh sáng trắng hẹp hắt ra, cùng với tiếng gõ bàn phím đều đặn và tiếng thở dài khẽ khàng. Thiên Ân vẫn thức.
Sự tò mò tuổi mười tám đã chiến thắng sự rụt rè. Hạ Vy nhẹ nhàng bước về phía hành lang, nán lại cách cửa phòng làm việc khoảng hai mét.
Qua khe cửa, cô có thể thấy bóng dáng Thiên Ân đang cúi gằm trên bàn, mái tóc đen hơi rối, chiếc áo sơ mi đã được cởi bỏ, thay bằng một chiếc áo phông đen đơn giản. Cô chỉ thấy bờ vai rộng và một phần cánh tay cơ bắp rắn chắc lộ ra. Không còn vẻ ngoài hoàn mỹ và lạnh lùng như ban ngày, khoảnh khắc này, anh trông dễ tổn thương hơn, giống con người hơn.
Cô đứng đó, nín thở nhìn bóng lưng anh. Trong căn nhà lạnh lẽo này, khoảnh khắc Thiên Ân làm việc một mình lại mang đến cho Hạ Vy một cảm giác ấm áp và gần gũi lạ lùng. Cô cảm thấy mình đang chia sẻ một bí mật với anh, một bí mật chỉ có hai người biết: sự mệt mỏi của một người đàn ông trưởng thành và sự cô đơn của một cô gái mới lớn.
Mắt cô dán chặt vào bóng lưng ấy, cho đến khi cô nhận ra một điều khác: Anh đang hút thuốc.
Một làn khói trắng mỏng manh lơ lửng, tan biến vào ánh sáng.
Đó là một hình ảnh hoàn toàn mới về Thiên Ân – người đàn ông mà mẹ cô ca ngợi là lý tưởng và hoàn hảo. Hình ảnh này phá vỡ bức tượng cẩm thạch cô xây dựng về anh, khiến anh trở nên thực tế hơn, quyến rũ hơn theo một cách nguy hiểm.
Cô đã quên mất việc giữ khoảng cách. Cô đứng quá lâu, và có lẽ, hơi thở của cô đã tạo ra một tiếng động nhỏ.
"Hạ Vy?"
Giọng Thiên Ân trầm khàn và ngạc nhiên vang lên.
Anh quay phắt lại. Ánh mắt anh sắc lạnh và cảnh giác ngay lập tức, như một người bị bắt quả tang. Cô thấy điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay thon dài của anh.
Hạ Vy hoảng hốt. "Em... em xin lỗi. Em chỉ... em đói. Em ra lấy bánh mì."
Thiên Ân nhìn cô từ đầu đến chân. Cô gái 18 tuổi đang đứng trước cửa phòng anh, mái tóc đen dài xõa rối, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, tay cầm hộp sữa và miếng bánh mì, trông ngây thơ và dễ thương một cách vụng về.
Anh dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn gần đó, động tác nhanh và dứt khoát.
"Sao em không gõ cửa?" Giọng anh không trách móc, nhưng có chút căng thẳng.
"Em... em sợ làm phiền anh."
Thiên Ân đứng dậy. Khoảng cách hai mét giữa họ đột nhiên bị kéo giãn ra vô tận. Anh bước ra khỏi phòng làm việc, đứng trước mặt cô.
"Em đói sao không nói với anh? Lần sau, cứ nói thẳng. Anh không phiền." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt màu nâu đậm ẩn chứa sự mệt mỏi và phòng bị.
"Vâng..." Hạ Vy cúi gằm mặt, tim đập thình thịch vì sự gần gũi bất ngờ này, và cả vì bí mật cô vừa phát hiện.
Bàn tay anh chợt đưa ra, chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô. Đó là một cử chỉ chăm sóc của người lớn đối với trẻ con, nhưng ngay lúc đó, Hạ Vy cảm thấy xúc động vô cùng.
"Vào phòng ngủ đi. Ở đây lạnh lắm. Chúc em ngủ ngon thật sự."
Nói rồi, anh quay người trở vào phòng làm việc, nhưng lần này anh không khép cửa lại hoàn toàn.
Hạ Vy đứng ngây người một lúc. Sau đó, cô lùi lại. Khi quay về phòng mình, cô không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cô biết, chỉ cần mở cửa, cô có thể nghe thấy tiếng gõ phím của anh.
Bí mật về điếu thuốc, cái chạm nhẹ trên đầu, và sự phòng thủ của anh đã biến Thiên Ân từ một "người thân" xa lạ thành một "kẻ lạ mặt quen thuộc" mà cô khao khát khám phá.
Đó là khởi đầu cho sự rạn nứt của ranh giới...