Sáng hôm sau, Hạ Vy thức dậy với cảm giác thẹn thùng pha lẫn kích thích sau sự kiện đêm qua. Cô nhớ rõ hình ảnh Thiên Ân đang hút thuốc, và ánh mắt trầm tĩnh của anh khi nhìn cô. Sự thật là, người đàn ông này không hoàn hảo như cô vẫn nghĩ, nhưng chính những khiếm khuyết đó lại khiến anh trở nên hấp dẫn hơn.
Đúng 7 giờ sáng, như lời Thiên Ân đã nói, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Hạ Vy, em dậy chưa? Bữa sáng đã sẵn sàng.”
Giọng anh vẫn đều đều, không một chút biểu lộ cảm xúc của đêm qua. Điều này khiến Hạ Vy càng thêm bối rối và tự hỏi liệu những gì cô chứng kiến có phải chỉ là tưởng tượng của riêng cô hay không.
Cô vội vàng bật dậy, chỉnh lại tóc tai. Khi bước ra khỏi phòng, mùi cà phê và bánh mì nướng thơm lừng đã lan tỏa khắp căn hộ.
Thiên Ân đang đứng bên quầy bar bếp, lưng quay về phía cô. Anh mặc một bộ vest công sở màu xám nhạt, chỉn chu và thanh lịch như thể anh sắp lên trang bìa một tạp chí kinh doanh.
“Chào buổi sáng.” Hạ Vy lên tiếng, giọng cô vẫn còn hơi ngập ngừng.
Thiên Ân quay lại. Anh đặt hai đĩa trứng ốp la và salad lên bàn. “Chào buổi sáng. Em ngủ ngon chứ?”
“Dạ, ngon ạ,” cô nói dối một cách vụng về.
Cả hai ngồi vào bàn. Bữa ăn diễn ra trong không khí im lặng và ngăn nắp. Thiên Ân ăn chậm rãi, lịch thiệp, không hề nói chuyện phiếm.
Khi gần kết thúc, anh rút khăn giấy lau miệng, rồi đặt tay xuống bàn, nhìn thẳng vào Hạ Vy. Ánh mắt đó khiến cô căng thẳng như đang tham gia một buổi phỏng vấn quan trọng.
“Hạ Vy,” anh bắt đầu, giọng nói đầy tính chất công việc. “Chúng ta cần thống nhất một vài quy tắc khi sống chung. Anh tôn trọng không gian riêng tư của em, và anh hy vọng em cũng tôn trọng không gian riêng tư của anh.”
Hạ Vy gật đầu lia lịa.
“Thứ nhất,” anh đưa ngón tay trỏ lên, “Phòng Làm Việc của anh là khu vực cấm. Anh thường xuyên làm việc ở nhà, đó là nơi có những tài liệu quan trọng. Em không được phép vào, dù bất cứ lý do gì, trừ khi anh cho phép.”
Cô nhớ lại sự lén lút đêm qua, má cô nóng bừng lên. "Em hiểu rồi, em sẽ không vào."
“Thứ hai, Khu vực sinh hoạt chung,” anh tiếp tục, “Căn nhà này được chia đôi thời gian sử dụng. Buổi sáng, anh cần sự yên tĩnh để chuẩn bị đi làm. Buổi tối, sau 10 giờ, mọi hoạt động nên nhẹ nhàng, hạn chế tiếng ồn.”
“Vâng, em sẽ chú ý.”
“Thứ ba, và điều này quan trọng nhất,” Thiên Ân hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói anh trầm hơn một chút. “Ranh giới cá nhân. Chúng ta là người thân, nhưng không cùng huyết thống trực tiếp, và chúng ta là hai cá thể trưởng thành. Anh hy vọng em sẽ biết giữ khoảng cách phù hợp. Nếu có bất kỳ vấn đề gì cần nói, cứ nhắn tin hoặc gọi điện. Không nên có những tiếp xúc cơ thể quá thân mật nếu không cần thiết. Em hiểu ý anh chứ?”
Lời nói của anh thẳng thắn và rõ ràng, như một gáo nước lạnh tạt vào những rung động nhỏ bé của Hạ Vy. Nó không phải là một lời cấm đoán, mà là một sự nhắc nhở về trách nhiệm và sự xa cách mà cô phải duy trì.
“Vâng, em hiểu. Anh yên tâm.” Hạ Vy cúi đầu, cố gắng che giấu cảm giác thất vọng và tổn thương đang dâng lên. Cô biết anh đang cố gắng bảo vệ ranh giới của chính mình, và có lẽ, cũng là bảo vệ cả cô.
Sau khi thiết lập các quy tắc, Thiên Ân trở về với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Tốt. Anh sẽ đi làm ngay đây. Tiền sinh hoạt phí anh để trong phong bì ở bàn trà. Chiều nay em có thể đi mua sắm một vài đồ dùng cá nhân. Tối nay anh có cuộc họp gấp, anh sẽ về muộn. Em có thể tự lo bữa tối.”
Anh đứng dậy, cầm chiếc cặp da đen và chiếc áo vest trên ghế. Trước khi ra khỏi cửa, anh quay lại, nhìn cô với ánh mắt hơi dịu đi.
“Hạ Vy, đừng cảm thấy bị áp lực. Căn nhà này là nơi an toàn cho em. Chỉ cần thoải mái và học cách trưởng thành thôi. Hẹn gặp em vào tối mai.”
Cánh cửa đóng lại. Sự tĩnh lặng của căn hộ lại bao trùm lấy cô. Nhưng lần này, sự tĩnh lặng đó đi kèm với một cảm giác ngột ngạt và thách thức.
Cả ngày hôm đó, Hạ Vy lơ đãng làm quen với căn nhà. Cô dọn dẹp phòng mình, sắp xếp đồ đạc. Nhưng tâm trí cô cứ ám ảnh bởi những lời anh nói về “Ranh giới cá nhân”.
Cô nhận ra rằng, trong cuộc sống thường ngày, họ sẽ không thể tránh khỏi những tình huống gần gũi một cách vô tình.
Và chính những tình huống vô tình đó mới là nguy hiểm nhất.
Chiều tối, sau khi đi siêu thị về, Hạ Vy tắm rửa. Cô mang theo bộ đồ ngủ lụa màu hồng phấn mà cô mới mua, một quyết định bốc đồng và ngây thơ của cô gái muốn khám phá sự nữ tính của mình.
Cô bước vào phòng tắm. Đây là phòng tắm chung, đối diện phòng cô. Cô thấy chiếc khăn tắm màu trắng và dầu gội hương bạc hà của Thiên Ân vẫn còn đó. Mùi hương mạnh mẽ và mát lạnh của nó vẫn còn thoang thoảng trong không khí.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô.
Cô đứng dưới vòi sen, và rồi, cô quyết định không khóa cửa phòng tắm.
Không phải cô muốn anh bước vào. Cô biết anh sẽ không làm thế. Cô chỉ muốn tạo ra một sự kiện nhỏ, một sự cố tiềm năng, để xem liệu anh có nhận ra và phản ứng với sự hiện diện của cô theo một cách nào khác ngoài vai trò người giám hộ khô khan.
Cô tự nhủ đó là vì cô quên, nhưng sâu thẳm bên trong, đó là một thử nghiệm của tuổi mới lớn.
Tuy nhiên, tối nay Thiên Ân đã nói anh sẽ về muộn.
Hạ Vy tắm xong, quấn khăn tắm, cảm thấy thất vọng vì sự mạo hiểm của cô đã không được đền đáp. Cô tiếc nuối vì đã lỡ mất cơ hội tạo ra một tình huống căng thẳng cho chính mình.
Cô mở cửa, định đi về phòng.
Và rồi, cô đứng hình.
Thiên Ân đang đứng ở cửa phòng mình, cách cô chưa đầy năm bước chân. Anh vừa về, vẫn mặc bộ vest lịch lãm nhưng cà vạt đã được nới lỏng, hai cúc áo sơ mi trên đã bung ra. Trán anh lấm tấm mồ hôi, và ánh mắt mệt mỏi của anh lướt qua cô.
Anh đã về sớm hơn dự kiến.
Hạ Vy đứng trơ như tượng, chiếc khăn tắm quấn quanh người vẫn còn ướt sũng. Cô hoàn toàn bị động, không ngờ sự cố lại xảy ra ngay lập tức. Cô cảm nhận được sự căng thẳng bùng nổ trong không khí giữa họ.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Thiên Ân dừng lại trên cơ thể cô. Không phải là cái nhìn thân thiện của người thân, mà là cái nhìn nhận biết của một người đàn ông đối với một người phụ nữ. Ánh mắt anh sâu thẳm và khó hiểu, nhưng nhanh chóng vụt tắt.
Chỉ là một tích tắc, nhưng nó đủ để thiêu đốt Hạ Vy.
Thiên Ân quay lưng lại ngay lập tức, đưa tay lên day thái dương, như thể cố gắng xóa bỏ hình ảnh vừa thấy.
“Anh xin lỗi,” giọng anh trầm và căng hơn bao giờ hết, “Anh không nghĩ em đang tắm. Em... em vào phòng đi.”
Anh không quay lại nhìn cô lần thứ hai. Anh bước thẳng vào phòng ngủ của mình, không hề nhìn cô, và cánh cửa phòng anh khép lại một cách dứt khoát.
Hạ Vy đứng đó, tim đập dữ dội đến mức cô tưởng như anh có thể nghe thấy. Cô cảm thấy xấu hổ, kích thích, và cả một chút hụt hẫng.
Cô chạy nhanh vào phòng mình. Đóng sầm cửa lại, cô dựa người vào cánh cửa, thở dốc.
Anh đã giữ vững ranh giới. Anh đã rời đi ngay lập tức, thậm chí không để lại một lời trêu chọc hay một cái liếc mắt tò mò.
Nhưng chính sự tuyệt đối và kiềm chế đó lại khiến Hạ Vy nhận ra: Anh đã thấy cô. Và anh đã phải vật lộn với nó.
Ranh giới được thiết lập bằng lời nói đã sụp đổ ngay trong khoảnh khắc đó. Và Hạ Vy biết, cô sẽ không dễ dàng để Thiên Ân dựng lại nó.