em gái mới lớn

Chương 10: MẤT ĐI SỰ TỰ NHIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, không khí trong căn hộ đặc quánh sự căng thẳng và ngột ngạt của sự hối hận.

Thiên Ân đã đi làm từ rất sớm, thậm chí không để lại một lời nhắn nào trên bàn bếp. Hạ Vy biết, anh đang chạy trốn. Anh đang tuyệt vọng xóa bỏ nụ hôn đêm qua khỏi tâm trí, và cách duy nhất là cách ly chính mình khỏi nguồn cơn cám dỗ.

Khi Hạ Vy thức dậy, cô nhận thấy mọi thứ trong căn nhà đều được sắp xếp lại một cách cố ý. Bàn ăn đêm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ đến mức không còn một vết tích nào của ly rượu. Chiếc ghế sofa nơi cô ngồi đã được kéo xa khỏi vị trí cũ.

Tất cả là sự phủ nhận tàn nhẫn đối với sự thật.

Thiên Ân không chỉ né tránh cô, anh còn né tránh cả không gian họ từng chia sẻ.

Suốt cả ngày, Hạ Vy cố gắng bình tĩnh. Cô gửi cho anh một tin nhắn ngắn gọn, mơ hồ: “Anh có sao không?”

Câu trả lời đến sau gần hai giờ đồng hồ, lạnh lùng và chuyên nghiệp: “Anh bận họp. Không sao cả. Em tự lo cơm trưa.”

Sự khô khan này đâm vào Hạ Vy như một nhát dao. Không có sự nhắc nhở nào về đêm qua, không có sự hối hận nào được bộc lộ. Chỉ có sự chối bỏ triệt để.

Cô cảm thấy tổn thương sâu sắc. Cô đã mạo hiểm thú nhận tình cảm của mình, đã dám chạm vào anh, và cái cô nhận lại chỉ là sự phủ nhận và xa lánh.

Buổi tối, Thiên Ân về nhà sau 11 giờ đêm. Hạ Vy đã thức. Cô ngồi ở sofa, giả vờ đọc sách, nhưng tai cô căng lên chờ đợi tiếng khóa cửa.

Khi Thiên Ân bước vào, anh giật mình thấy cô còn thức. Anh mặc bộ vest xám, khuôn mặt mệt mỏi và khắc khổ. Anh không nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh tránh né một cách lộ liễu.

“Sao em còn thức?” Giọng anh cứng nhắc, như một viên đá.

“Em chờ anh về.” Hạ Vy đặt cuốn sách xuống, đứng dậy.

Thiên Ân lùi lại một bước nhỏ, duy trì khoảng cách an toàn.

“Không cần đâu. Em nên ngủ sớm. Anh có chìa khóa.”

“Anh Ân,” Hạ Vy tiến đến gần, táo bạo bỏ qua ranh giới vật lý mà anh cố gắng tạo ra. “Anh đã hứa với em, chúng ta sẽ không giả vờ nữa.”

Thiên Ân nhắm mắt lại một giây, như thể đang hấp thụ sự đau đớn cô gây ra.

“Anh không giả vờ, Hạ Vy,” anh nói, giọng anh thấp và khàn, mang theo sự tức giận bị đè nén. “Anh đang cố gắng khôi phục lại những gì em cố tình phá vỡ. Em không được phép hành động như thế nữa.”

“Hành động như thế nào? Thích anh sao? Khao khát anh sao?” Hạ Vy tức giận, nước mắt chực trào. “Anh hôn em! Anh thừa nhận anh mất kiểm soát! Và bây giờ anh lại chối bỏ hết? Anh đau khổ một mình, còn em thì sao?”

Thiên Ân quay lưng lại với cô, không muốn cô thấy vẻ giằng xé trên khuôn mặt anh.

“Anh đã xin lỗi về điều đó. Đó là một sai lầm. Và anh sẽ không để nó xảy ra lần nữa. Em không hiểu sao? Anh có trách nhiệm với em! Chúng ta không thể! Em là em gái của anh!”

Anh nhấn mạnh từ "em gái" như một lời nguyền rủa tàn nhẫn.

Hạ Vy cảm thấy suy sụp. Cô đã quá mệt mỏi với cuộc chiến giả tạo này.

“Anh biết không, điều tồi tệ nhất không phải là anh hôn em,” Hạ Vy nói, giọng cô vỡ òa trong nước mắt. “Điều tồi tệ nhất là anh mất đi sự tự nhiên. Anh đã từng ấm áp và chăm sóc em khi em ốm. Anh đã từng hướng dẫn em sửa máy pha cà phê. Bây giờ, anh thậm chí không dám nhìn vào mắt em. Anh đã giết chết sự tin tưởng và thân mật mà chúng ta có, chỉ để chối bỏ sự thật!”

Lời nói của cô đâm thẳng vào lương tâm Thiên Ân. Anh im lặng, vai anh run rẩy nhẹ.

Đúng. Anh không chỉ chối bỏ tình yêu. Anh đang hủy hoại cả tình thân.

Anh quay lại, khuôn mặt anh trắng bệch vì tổn thương và hối hận. Anh muốn ôm cô, muốn an ủi cô, muốn nói với cô rằng cô không sai. Nhưng anh biết, càng ôm, càng gần, thì ranh giới càng mờ nhạt, và hậu quả sẽ càng lớn.

Anh cố gắng hít thở, duy trì sự lãnh đạm giả tạo.

“Anh hiểu,” anh nói, giọng anh khàn và mệt mỏi. “Anh cần thời gian để sắp xếp mọi thứ. Em… em cứ làm những gì em thấy thoải mái. Nhưng khoảng cách phải được duy trì.”

Anh quay lưng đi, bước nhanh về phía phòng ngủ của mình.

Hạ Vy nhìn theo bóng anh, tuyệt vọng và tức giận. Cô biết, Thiên Ân không ghét cô, anh chỉ ghét cảm xúc của chính mình.

Cô không khóc nữa. Thay vào đó, một sự quyết tâm lạnh lùng nảy sinh trong cô.

Anh muốn chiến tranh lạnh sao? Anh muốn giữ khoảng cách sao?

Được thôi.

Cô đi thẳng vào phòng mình, khóa cửa lại. Cô không chỉ tự giam mình, cô còn từ chối mọi sự tiếp cận của anh.

Cô ngồi xuống giường, lấy điện thoại ra. Cô bắt đầu tìm kiếm người khác.

Một đối thủ mạnh mẽ và rõ ràng hơn, người có thể thách thức sự kiềm chế của Thiên Ân, và buộc anh phải đối diện với sự thật rằng cô không chỉ là em gái anh.

Nếu sự gần gũi không hiệu quả, cô sẽ dùng sự xa cách và cơn ghen để buộc anh nhượng bộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×