em gái mới lớn

Chương 9: KHOẢNH KHẮC LỎNG LẺO


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua kể từ cuộc đối đầu đầy nước mắt và sự thú nhận. Thiên Ân đã giữ vững “ranh giới mới” một cách nghiêm ngặt đến mức gần như tàn nhẫn. Anh không còn ăn sáng cùng Hạ Vy, luôn về nhà sau 9 giờ tối, và mọi giao tiếp đều diễn ra bằng tin nhắn hoặc lời nói cụt ngủn nhất. Căn hộ rộng lớn trở thành một nhà tù lạnh lẽo, nơi hai con người khao khát nhau nhưng lại bị giam cầm bởi trách nhiệm và lời hứa.

Hạ Vy cảm thấy tổn thương và tuyệt vọng, nhưng sự tuyệt vọng đó lại biến thành một quyết tâm mạnh mẽ hơn. Cô biết, lời nói không thể đánh bại được lý trí của Thiên Ân, nhưng cảm xúc và cám dỗ thì có thể.

Tối thứ Bảy, Thiên Ân trở về nhà sớm hơn một chút. Anh có vẻ mệt mỏi, nhưng khuôn mặt lại giãn ra hơn bình thường.

“Anh vừa ký hợp đồng cho dự án lớn nhất từ trước đến nay,” anh thông báo, giọng nói đầy hài lòng. “Anh nghĩ chúng ta nên ăn mừng một chút.”

Hạ Vy mừng thầm. Đây chính là cơ hội cô chờ đợi.

“Em có một chai rượu vang đỏ,” cô nói, mắt cô lấp lánh một cách ngây thơ. “Em mua tặng anh nhân dịp em chuyển đến, nhưng chưa có cơ hội mở.”

Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt anh do dự. Rượu vang. Chất cồn. Anh biết rõ sự nguy hiểm của nó trong tình cảnh hiện tại. Nhưng sự hưng phấn của chiến thắng và sự mệt mỏi kiềm chế đã chiến thắng.

“Được rồi,” anh gật đầu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Nhưng chỉ một ly nhỏ thôi. Chúng ta còn phải giữ tỉnh táo.”

Bữa tối được bày biện ở quầy bar bếp. Thiên Ân đã tự tay nấu ăn – một món bít tết đơn giản và salad. Mùi thức ăn thơm lừng xen lẫn mùi nồng nàn của rượu vang đỏ.

Họ rót rượu. Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên mặt rượu, tạo nên một không khí ấm cúng và thân mật lạ thường.

Thiên Ân nâng ly. “Chúc mừng dự án thành công.”

“Chúc mừng Anh Ân,” Hạ Vy cười, ánh mắt cô dịu dàng và chân thành.

Cả hai nhấp một ngụm. Rượu vang ấm nóng và chát nhẹ lan tỏa. Mọi căng thẳng dường như được hòa tan từ từ.

Sau ly thứ nhất, cuộc trò chuyện trở nên thoải mái hơn. Thiên Ân kể về công việc, về những áp lực anh phải đối mặt. Anh chưa bao giờ mở lòng như thế này trước cô.

Hạ Vy lắng nghe, cô quan sát anh. Cô thấy vẻ kiệt sức và cô đơn ẩn sau vẻ ngoài thành đạt của anh. Sự thương cảm và tình yêu trong cô càng lúc càng lớn.

Ly thứ hai bắt đầu. Máu Hạ Vy đã nóng lên. Cô cảm thấy nhẹ nhàng và táo bạo hơn.

“Anh Ân,” cô lên tiếng, giọng cô mềm mại và nhuốm hơi men. “Có phải anh luôn một mình không? Em chưa bao giờ thấy anh đi chơi với ai. Em thấy anh luôn tự giam mình trong công việc.”

Thiên Ân cười buồn, lắc ly rượu. “Đàn ông trưởng thành thì khác, Hạ Vy. Họ không còn ham vui nữa. Họ có những trách nhiệm khác. Và… anh không tìm được ai khiến anh muốn chia sẻ.”

Hạ Vy tiến sát hơn. Cô cố ý đặt tay lên bàn, ngay sát tay anh.

“Có thể người đó đang ở ngay trước mặt anh mà anh không nhận ra thì sao?” Cô hỏi, ánh mắt thăm dò và khiêu khích.

Thiên Ân rùng mình. Anh cảm nhận được sự nóng bỏng từ lời nói và sự gần gũi thể chất của cô. Anh cúi gằm mặt xuống, nhìn vào ly rượu.

“Em say rồi, Hạ Vy,” anh nói, giọng anh trầm và cảnh báo. “Đừng nói những lời… mơ hồ.”

“Em không mơ hồ,” cô phản kháng, cố ý để ngón tay cô cọ nhẹ vào mu bàn tay anh. Cảm giác mềm mại đó truyền một luồng điện mạnh mẽ qua Thiên Ân. “Em thật lòng. Em thích anh. Và em biết anh cũng có những rung động với em.”

Anh nhanh chóng rút tay lại, siết chặt ly rượu. Anh tức giận với chính mình vì đã cho phép cô có cơ hội này.

“Anh đã nói rồi, đó là lầm tưởng,” anh lạnh lùng nói. “Nếu em không thể kiểm soát được mình, anh sẽ đưa em về phòng.”

Hạ Vy đứng dậy đột ngột. Cô đi vòng qua quầy bar, đến đứng ngay bên cạnh ghế anh.

“Anh chỉ là đang sợ hãi,” cô nói, giọng cô tuyệt vọng và mơ hồ vì rượu. “Anh sợ vượt qua ranh giới. Nhưng ranh giới đó vô nghĩa lắm, Anh Ân.”

Cô nghiêng người xuống. Toàn thân cô áp vào vai và lưng anh. Cô vòng tay qua cổ anh từ phía sau, ôm chặt lấy anh.

Cơ thể Thiên Ân đông cứng lại. Mùi rượu vang, mùi gỗ đàn hương, và mùi da thịt ấm áp của Hạ Vy hòa quyện lại, tạo thành một cơn lốc cám dỗ không thể cưỡng lại.

Cái ôm này quá thân mật, quá chiếm hữu. Lý trí anh kêu gào phản đối, nhưng bản năng đã chiến thắng.

Trong một giây mất cảnh giác hoàn toàn, Thiên Ân buông ly rượu xuống (may mắn không làm vỡ), và quay phắt người lại.

Anh kéo Hạ Vy vào lòng, ôm siết cô bằng một lực mạnh mẽ, tuyệt vọng và hỗn loạn.

Anh không nói một lời. Anh cúi xuống, không phải hôn môi cô, mà là vùi mặt vào hõm cổ cô. Hơi thở anh nóng rực và dồn dập trên làn da mềm mại của cô.

Anh hít sâu, như thể đang hấp thụ mùi hương của cô để lấp đầy sự trống rỗng bấy lâu. Bàn tay anh siết chặt vòng eo cô, nhấn cô sát vào cơ thể rắn chắc của anh.

Hạ Vy sung sướng và choáng váng. Cô đáp lại cái ôm bằng tất cả sự khao khát bị kìm nén.

Và rồi, điều cấm kỵ đã xảy ra.

Thiên Ân trượt bàn tay lên mái tóc cô, ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh nóng cháy và u mê trong men rượu và dục vọng.

Anh áp môi mình vào môi cô.

Đó là một nụ hôn sâu, mãnh liệt, không chút do dự. Nụ hôn mang theo vị chát của rượu, vị ngọt của sự lén lút, và sự tuyệt vọng của ham muốn bị dồn nén.

Hạ Vy mềm nhũn trong vòng tay anh. Cô chìm đắm hoàn toàn, đáp lại anh bằng tất cả sự ngây thơ và khao khát của mình.

Nhưng nụ hôn chỉ kéo dài vài giây.

Lý trí Thiên Ân bật dậy như một chiếc lò xo bị đứt.

Anh giật mạnh mình ra, buông Hạ Vy, lùi lại hai bước. Khuôn mặt anh tái mét vì sự tự kinh hãi. Anh đưa tay lên che miệng, như thể cố gắng phủ nhận nụ hôn vừa rồi.

Hạ Vy chao đảo, cô vịn vào quầy bar. Cô choáng váng vì rượu và vì cảm xúc quá mạnh.

Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt anh đầy hối hận, giận dữ và sợ hãi. Anh vừa phá vỡ lời thề của chính mình.

“Anh… anh xin lỗi,” anh nói, giọng anh run rẩy và mệt mỏi. “Là rượu. Là anh… anh mất kiểm soát.”

Anh không dám nhìn cô lần nữa. Anh quay lưng lại, bước đi vội vã về phía phòng mình.

“Em về phòng đi, Hạ Vy. Tuyệt đối đừng ra ngoài nữa. Chuyện này chưa từng xảy ra.”

Anh đóng sập cửa phòng ngủ, âm thanh tàn nhẫn và dứt khoát hơn cả tiếng đóng cửa phòng làm việc.

Hạ Vy đứng đó, môi sưng đỏ và nóng rực. Cô không hề khóc. Cô mỉm cười nhẹ nhàng trong bóng tối.

“Chưa từng xảy ra?”

Cô biết, nụ hôn đó là sự thật đáng sợ nhất, là bằng chứng không thể chối cãi. Cô đã thắng trận chiến này. Thiên Ân đã đầu hàng trước cám dỗ.

Cô tự nguyện bước vào phòng mình, không còn cảm thấy tuyệt vọng hay tổn thương nữa. Cô mê mẩn và say đắm, không chỉ vì rượu. Cô biết, rào cản đã bị phá vỡ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×