em ghét anh, nhưng tim lại không nghe lời

Chương 3: Cà Khịa Trong Phòng Họp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ ba ở đoàn phim “Mùa Hoa Trong Mưa”, Lâm Tinh Nhiên vừa bước chân vào phòng biên kịch đã nghe tiếng thông báo tin nhắn “ting ting” dồn dập.

[Từ: Tần Duệ]

10 phút nữa, phòng họp tầng 8. Mang kịch bản tập 5 đến.

Cô nhíu mày. Mới sáng ra mà đã bị “triệu tập”?

Không biết hôm nay anh ta lại định vặn vẹo điều gì.

“Cậu bị gọi à?” – Hứa Tư, trợ lý sản xuất, vừa cầm cà phê vừa hỏi.

“Ừ, chắc lại để soi lỗi chính tả.”

“Cẩn thận nhé, nghe nói hôm nay có thêm cả nhà đầu tư ngồi nghe đấy.”

“Cái gì?!”

Tinh Nhiên suýt đánh rơi túi xách. Cô vừa viết xong bản phác đầu, chưa chỉnh câu thoại kỹ lắm.

“Không sao đâu,” Hứa Tư nháy mắt. “Nếu bị hỏi gì cứ nói ‘tôi sẽ tối ưu lại theo ý đạo diễn’, là qua cửa.”

Cô hít sâu, đứng dậy, tự nhủ: Hôm nay không được để Tần Duệ bắt nạt.

Phòng họp sáng choang, bàn dài, màn hình lớn giữa phòng chiếu hình ảnh hậu trường.

Tần Duệ đã ngồi sẵn ở đầu bàn, áo sơ mi trắng, tay cầm ly cà phê đen.

Bên cạnh anh là Trần Vũ – nhà đầu tư chính, nổi tiếng khó tính, ánh mắt sắc như dao.

Tinh Nhiên khẽ gật đầu chào rồi ngồi ở góc đối diện.

Không khí căng như sợi dây đàn.

“Được rồi,” Tần Duệ mở lời. “Cảnh mở đầu tập 5 – cô Lâm, đọc đoạn thoại chính đi.”

Cô hắng giọng, mở bản in:

“Nam chính: Em đừng khóc nữa, anh không chịu nổi khi thấy nước mắt em.

Nữ chính: Nhưng nếu em không khóc, ai sẽ tin rằng em từng yêu anh?”

Cô dừng lại.

Cả phòng im lặng vài giây.

Trần Vũ chống tay cằm, nói: “Câu này hay, có chiều sâu. Nhưng cảm xúc hơi thiếu cao trào.”

Tần Duệ gật đầu: “Tôi đồng ý. Giọng thoại chưa đủ nặng, cần thêm lớp nghĩa.”

Tinh Nhiên đáp: “Nếu thêm lớp nghĩa, tôi sợ nhân vật bị ‘giả tạo’. Cảm xúc thật thường không cần nhiều lời.”

Tần Duệ ngước mắt lên.

“Lý luận nghe hay đấy. Nhưng phim không phải đời thật. Phim cần khán giả cảm được, không cần họ hiểu được.”

Cô nhìn anh, đôi mắt trong veo nhưng cứng cỏi:

“Cảm được, hiểu được — đều xuất phát từ chân thành. Nếu chỉ dồn lời thoại để ép khán giả khóc, tôi thà cắt cảnh đó đi.”

Không khí trong phòng dường như đông cứng.

Mấy người ngồi quanh nín thở.

Trần Vũ khẽ nhướng mày, cười: “Cô gái này có cá tính đấy.”

Tinh Nhiên hơi đỏ mặt, nhưng không rút lại lời.

Tần Duệ đặt ly cà phê xuống, giọng trầm đều:

“Cá tính thì tốt. Nhưng nhớ, phim là nghệ thuật của sự thỏa hiệp. Hãy học cách cân bằng.”

“Vâng, tôi sẽ cân bằng — nhưng không đánh mất linh hồn kịch bản.”

Anh nhìn cô, ánh mắt pha chút bất ngờ. Trong giây lát, giữa hai người như có một dòng điện vô hình chạy qua.

Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng.

Đến khi kết thúc, mọi người lục tục ra ngoài.

Trần Vũ cười: “Cậu Tần, cô Lâm, hai người hợp tác tốt đấy. Từng lời qua lại cứ như đang diễn kịch thật.”

Tinh Nhiên gượng cười. “Cảm ơn, tôi chỉ cố bảo vệ kịch bản thôi ạ.”

“Ừ, tốt. Giới trẻ bây giờ cần giữ lửa như thế.”

Khi nhà đầu tư rời đi, Tần Duệ vẫn ngồi đó, im lặng.

Cô nghĩ anh sẽ mắng thêm vài câu, nhưng không.

Anh chỉ nói khẽ: “Lần sau, khi phản biện trước khách, hãy để tôi nói trước.”

“Anh sợ tôi làm anh mất mặt à?”

“Không. Tôi sợ người khác không hiểu được điều cô muốn bảo vệ.”

Tinh Nhiên khựng lại.

Lần đầu tiên anh nói một câu nghe… có vẻ quan tâm.

“Cảm ơn. Tôi sẽ nhớ.”

“Không cần cảm ơn. Tôi không muốn phải sửa kịch bản đến lần thứ mười.”

Và thế là, sự dịu dàng ngắn ngủi bị xóa sạch trong một giây.

Buổi trưa, cả phòng biên kịch rủ nhau đi ăn.

Tinh Nhiên vừa định từ chối thì bị kéo đi.

Quán ăn gần công ty chật kín người. Mọi người ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa tám chuyện.

“Ê Tinh Nhiên, nghe nói đạo diễn Tần chưa từng hẹn hò ai trong giới, đúng không?”

Cô nuốt miếng cơm, đáp đại: “Tôi đâu rảnh mà điều tra.”

“Thì cô là người tiếp xúc nhiều nhất mà!”

“Tiếp xúc để bị mắng thì có.”

Mọi người cười ầm.

Cô bạn bên cạnh ghé tai nói nhỏ: “Thật ra người ta nói anh Tần từng có bạn gái, nhưng chia tay vì cô ấy bỏ đi nước ngoài giữa lúc anh quay phim đầu tay.”

“Thế à?” – Tinh Nhiên hơi sững.

“Ừ. Từ đó anh ta ít cười hẳn.”

Cô cắn đũa, lòng chợt dấy lên tò mò.

Một người cầu toàn, lạnh lùng như anh — cũng từng tổn thương sao?

Chiều, cô lại ngồi trước màn hình, tập trung viết đoạn tiếp theo.

Nhưng trong đầu cứ lặp lại hình ảnh Tần Duệ buổi sáng, ánh mắt khi anh nói: “Phim là nghệ thuật của sự thỏa hiệp.”

Cô tự hỏi, liệu có khi nào anh từng thỏa hiệp trong tình yêu?

Điện thoại rung. Tin nhắn đến:

[Tần Duệ]: Phòng họp 5 phút nữa. Đọc thử cảnh 8.

“Lại nữa sao…” – cô lẩm bẩm, rồi cầm kịch bản chạy vội.

Phòng họp lần này chỉ có hai người.

Trên bàn là bản nhạc nền mới, loa bật nhỏ, âm thanh trầm buồn.

“Cảnh 8 – chia tay giữa mưa.”

Anh nói, giọng khàn nhẹ. “Cô đọc thoại của nữ chính, tôi đọc nam chính.”

Cô hơi ngạc nhiên. “Anh… muốn diễn thử à?”

“Đúng. Tôi cần nghe cô đọc để biết cảm xúc có thật không.”

Tinh Nhiên ngồi thẳng, mở trang.

Cô đọc, giọng run nhẹ:

“Anh đi đi. Chúng ta đến đây là hết rồi.”

Tần Duệ đáp, thấp và sâu:

“Nếu hết rồi, sao em vẫn nhìn anh như vậy?”

Cô dừng lại, ánh mắt vô thức chạm vào mắt anh.

Khoảnh khắc ấy, cả không gian như chỉ còn tiếng tim đập.

Anh tiếp tục:

“Em có thể quên mọi thứ, trừ việc từng yêu anh.”

Giọng nói ấy, trầm ấm đến mức khiến cô quên mất mình đang đọc kịch bản.

Từng chữ, từng âm vang lên như thật — như anh đang nói với chính cô.

Cô khẽ nuốt khan.

“Dừng ở đây được chưa?”

“Còn câu cuối.”

“Câu nào?”

Anh nhìn cô, đôi mắt như có sóng:

“Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ đi tìm em – dù phải lạc đường cả đời.”

Tinh Nhiên sững lại, tim đập loạn.

Một giây, hai giây, cô không đáp được.

Rồi cô khẽ cười gượng: “Được rồi, cảm xúc… rất thật. Tôi nghĩ cảnh này sẽ gây bão.”

“Ừ,” anh đáp, “nhưng tôi chưa chắc là khán giả sẽ rung động hơn cô.”

Câu nói ấy khiến cô đỏ mặt.

“Anh… đang ám chỉ gì đấy?”

“Không ám chỉ gì cả. Tôi chỉ nói sự thật.”

“Đạo diễn gì mà thích trêu biên kịch thế không biết.”

“Còn biên kịch gì mà dễ đỏ mặt thế?”

Không khí đột nhiên nhẹ hơn.

Hai người cùng bật cười, lần đầu tiên không vì mỉa mai hay tranh luận.

Chiều muộn, khi cô chuẩn bị rời công ty, nhận được tin nhắn khác từ anh:

“Kịch bản tốt. Cảm xúc đạt 95%. 5% còn lại để dành cho buổi họp ngày mai.”

Cô đọc mà bật cười.

“Anh ta lúc nào cũng chừa 5% để hành hạ người khác sao?” – cô lẩm bẩm, nhưng lại thấy lòng ấm lên lạ thường.

Cô nhắn lại:

“5% đó tôi sẽ lấy lại, bằng cách khiến anh cười thật sự.”

Vài phút sau, anh phản hồi:

“Khó đấy. Nhưng tôi chờ xem cô làm được không.”

Đêm xuống.

Tinh Nhiên về nhà, mở laptop, viết nhật ký công việc:

“Ngày thứ ba – Cà khịa với đạo diễn giữa cuộc họp.

Kết quả: không bị mắng, lại được diễn thử cùng anh ta.

Dù chỉ là thoại, nhưng tim tôi đập như trống.

Chắc chắn tôi không được để rung động thật.

Vì người như Tần Duệ, nếu yêu… sẽ khiến người ta tan chảy mà cũng đau lòng.”

Cô gấp sổ lại, nhìn ra cửa sổ — thành phố về đêm lung linh ánh đèn.

Trong màn đêm, điện thoại cô sáng lên thêm một tin nhắn:

[Tần Duệ]: “Đừng quên, mai 8h. Tôi muốn thấy cô viết cảnh hạnh phúc. Đừng để mọi thứ toàn nước mắt.”

Cô khẽ mỉm cười, lòng vừa lo vừa ấm áp.

“Anh nói vậy là quan tâm sao, đạo diễn lạnh lùng?”

Gió ngoài cửa khẽ thổi.

Đêm nhẹ như một khúc dạo đầu cho những rung động chưa kịp gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×