em ghét anh, nhưng tim lại không nghe lời

Chương 4: Cảnh Hạnh Phúc Không Biết Viết Cho Ai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, trời mưa lất phất.

Giọt nước rơi lộp bộp trên khung cửa kính văn phòng, ánh sáng xám nhạt len qua lớp rèm mỏng.

Lâm Tinh Nhiên bước vào công ty với một tách latte trong tay, tâm trạng vừa hồi hộp vừa… kỳ lạ.

Cô đã thức đến gần hai giờ sáng để viết cảnh “hạnh phúc” mà đạo diễn yêu cầu. Nhưng vấn đề là — cô không biết hạnh phúc trông như thế nào nữa.

Từ khi tốt nghiệp, cuộc sống cô chỉ xoay quanh deadline, kịch bản, những nhân vật buồn vui thay phiên nhau.

Cô viết về tình yêu, nhưng đã lâu rồi chẳng cảm được tình yêu.

Bước vào phòng biên kịch, mọi người vẫn chưa đến. Cô bật đèn, mở laptop, lướt qua những dòng vừa viết đêm qua:

“Cô gái ngẩng đầu nhìn chàng trai, mỉm cười khi giọt mưa rơi trúng mũi anh.

Cô nói khẽ: ‘Hạnh phúc hóa ra chỉ đơn giản là được nhìn người mình thương mà không cần giấu nữa.’”

Cô đọc lại, thấy có gì đó gượng gạo.

“Hạnh phúc… mình chưa từng thật sự cảm nhận, sao viết được thật đây?” – cô lẩm bẩm.

Cửa phòng bật mở.

Tần Duệ bước vào, áo khoác đen ướt lấm tấm mưa, tóc hơi rối, nhưng ánh mắt vẫn sáng lạnh như thường.

Anh nhìn quanh, chỉ thấy mình cô ở đó.

“Cô đến sớm.”

“Vâng, tôi… muốn hoàn thiện cảnh hạnh phúc anh bảo.”

“Viết được chưa?”

“Viết rồi, nhưng… có vẻ chưa đủ ‘hạnh phúc’.”

Anh tiến đến, đặt ly cà phê xuống bàn cô. “Đưa tôi xem.”

Cô ngần ngại, rồi đẩy bản thảo sang.

Anh đọc, im lặng một lúc lâu.

Tiếng mưa ngoài cửa xen lẫn tiếng lật giấy nghe rất rõ.

Rồi anh nói chậm rãi:

“Cô viết đúng kỹ thuật, nhưng sai trái tim.”

Tinh Nhiên chớp mắt. “Tức là sao?”

“Cô đang miêu tả hạnh phúc như một người đứng ngoài nhìn.

Còn tôi muốn cô viết như một người đang yêu thật sự.”

Cô nghẹn. “Nếu tôi không biết cảm giác đó thì sao?”

Anh ngước lên, ánh mắt nghiêm mà dịu lạ thường:

“Thì đi tìm nó. Hoặc… để tôi chỉ cho cô.”

Không khí trong phòng dường như ngưng lại.

Cô tưởng mình nghe nhầm.

“Anh… nói gì cơ?”

“Thực hành,” anh đáp tỉnh bơ. “Nếu cô không hiểu cảm giác hạnh phúc, thì phải trải nghiệm. Giống như diễn viên cần nhập vai.”

“Ý anh là… tôi phải đi yêu thật à?”

“Không cần yêu. Chỉ cần học cách cảm.”

Cô chớp mắt, cảm giác tim đập loạn xạ.

“Cụ thể là sao?”

“Chiều nay, sau giờ làm, theo tôi.”

Cô tròn mắt. “Anh rảnh đến mức đưa biên kịch đi thực hành ‘hạnh phúc’ à?”

“Đây gọi là phương pháp đạo diễn chuyên nghiệp.” – Anh đáp, giọng vẫn lạnh như cũ, nhưng khóe môi hơi cong.

“Tôi không chắc mình tin nổi.”

“Cô có quyền nghi ngờ, nhưng nếu không thử, cô sẽ mãi chỉ viết được nỗi buồn.”

Câu nói ấy đâm trúng nơi sâu nhất trong lòng cô.

Chiều, khi mọi người rời công ty, Tần Duệ đứng chờ dưới sảnh.

Anh lái xe riêng – chiếc sedan màu bạc giản đơn, không phô trương như người ta tưởng.

“Lên xe đi.”

“Đi đâu?”

“Ra ngoài thành phố. Tôi không nói trước.”

Cô cài dây an toàn, lòng đầy thắc mắc.

Trời vẫn mưa nhẹ, những giọt nước trượt trên kính xe, phản chiếu ánh đèn đường lấp lánh.

Cả hai im lặng suốt nửa giờ.

Cuối cùng, xe dừng trước một quán nhỏ nằm bên hồ nước yên tĩnh. Quán cà phê gỗ, có hiên mái che, xung quanh trồng đầy hoa tử đằng tím.

“Đây là…”

“Nơi tôi viết kịch bản đầu tiên.”

Anh bước xuống, mở cửa cho cô.

Không khí nơi đây thoang thoảng mùi cà phê và mưa, khiến người ta thấy bình yên đến lạ.

Cô nhìn quanh. “Đẹp thật. Anh đến đây một mình à?”

“Trước kia có hai người.”

Câu trả lời ngắn ngủi, nhưng khiến lòng cô khựng lại.

Cô không dám hỏi tiếp, sợ chạm vào điều riêng tư.

Anh chọn bàn sát cửa sổ. Hai tách cà phê được bưng ra, hơi nóng bốc lên giữa màn mưa nhạt.

“Nghe này.” – Anh nói, mắt nhìn ra ngoài. “Khi tôi viết cảnh hạnh phúc, tôi không nghĩ đến nụ cười hay ánh sáng. Tôi nghĩ đến khoảnh khắc yên bình mà mình không muốn mất đi.”

Cô khẽ lặp lại: “Khoảnh khắc… không muốn mất đi?”

“Đúng. Đôi khi, hạnh phúc chỉ là được ngồi cạnh ai đó, không cần nói gì, mà vẫn thấy yên lòng.”

Giọng anh trầm, chậm, như kể chuyện xa xưa.

Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, bỗng nhận ra — trong đôi mắt ấy, có chút buồn khó giấu.

“Anh từng có khoảnh khắc như vậy à?”

Anh cười nhạt. “Từng có. Nhưng mất rồi.”

“Vì cô gái năm xưa?” – Cô lỡ lời, rồi cắn môi, “Xin lỗi, tôi không có ý—”

“Không sao.” – Anh ngắt lời, giọng trầm hẳn. “Cô ấy rời đi trước khi tôi kịp nói ‘đừng đi’. Từ đó tôi học được một điều: có những thứ không nói ra, mãi mãi sẽ không bao giờ trở lại.”

Cô im lặng.

Một lúc sau, cô khẽ nói: “Vậy anh vẫn còn yêu chứ?”

Anh nhìn ra mặt hồ loang loáng nước. “Tôi không biết. Có lẽ chỉ còn tiếc.”

Cả hai ngồi im lặng khá lâu.

Bên ngoài, mưa bắt đầu tạnh. Ánh hoàng hôn rọi qua lớp mây mỏng, phản chiếu lên mặt hồ màu cam dịu.

Tinh Nhiên khẽ hỏi: “Vậy… hạnh phúc đối với anh bây giờ là gì?”

Anh quay lại, ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi:

“Là nhìn người khác mỉm cười thật lòng, mà mình không còn thấy đau.”

Cô sững sờ. Một cảm giác ấm áp xen lẫn xót xa dâng lên.

Cô chậm rãi nói: “Tôi nghĩ tôi hiểu rồi. Hạnh phúc không phải lúc ta được yêu, mà là khi ta dám yêu, đúng không?”

Anh mỉm cười: “Cũng gần đúng. Nhưng tôi muốn xem cô thể hiện điều đó thế nào trên giấy.”

“Anh lại muốn tôi viết nữa à?”

“Đúng. Viết ngay tại đây.”

Cô bật cười, rút laptop ra.

“Anh đúng là người không bao giờ ngừng ép người khác làm việc.”

“Tôi gọi đó là ‘truyền cảm hứng sáng tác’.”

Tiếng gõ phím vang đều.

Tinh Nhiên viết như đang sống trong khung cảnh ấy – hương cà phê, tiếng mưa, ánh hoàng hôn, và người đàn ông ngồi đối diện trầm mặc mà dịu dàng.

“Anh không hứa sẽ yêu em mãi, chỉ hứa rằng, dù năm tháng trôi qua, khi nhớ lại, anh vẫn mỉm cười.”

Cô dừng tay.

“Anh thấy thế nào?”

Tần Duệ đọc qua màn hình, khẽ gật đầu.

“Được. Lần này, cô đã viết bằng cảm xúc thật.”

“Cảm xúc thật… nhờ ai đó chỉ cho.” – Cô nói nhỏ, không dám nhìn thẳng.

Anh khẽ mỉm cười, nhưng không đáp.

Ngoài cửa, mưa đã ngừng hẳn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vài cánh hoa tử đằng rơi xuống bàn, chạm nhẹ vào tay cô.

“Cảnh hạnh phúc của cô hôm nay có thật không?” – Anh hỏi, giọng trầm.

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh, sâu và ấm như nước hồ ngoài kia.

“Có lẽ… có một chút.”

Trên đường về, cả hai không nói gì nhiều.

Bầu không khí giữa họ dường như đã thay đổi – không còn là đạo diễn và biên kịch, mà như hai người đồng hành đang chia sẻ một bí mật chung.

Xe dừng trước công ty.

Anh nói: “Ngày mai, mang cảnh này vào bản chỉnh. Tôi muốn nó thành điểm sáng nhất của tập.”

“Vâng.”

“Và…” – anh ngập ngừng một giây – “cảm ơn vì đã nghe tôi kể chuyện.”

Tinh Nhiên mỉm cười, giọng nhẹ như gió:

“Không, là tôi nên cảm ơn anh. Nhờ anh mà tôi biết, hạnh phúc đôi khi đến từ việc… hiểu được nỗi đau của người khác.”

Anh nhìn cô vài giây, rồi gật đầu. “Cô thật sự là biên kịch có tiềm năng.”

Cô bước xuống xe, tim đập thình thịch, không rõ vì câu khen hay vì ánh mắt anh nhìn cô trước khi quay đi.

Đêm, trong căn phòng nhỏ, Tinh Nhiên mở lại file kịch bản, chỉnh thêm vài dòng:

“Hạnh phúc không ồn ào.

Nó đến trong khoảnh khắc ta quên mất mình đang cố gắng vui.”

Cô lưu lại, rồi mở nhật ký:

“Ngày thứ tư – tôi đã hiểu hạnh phúc không phải điều để viết, mà để cảm.

Nhưng tôi sợ… nếu cứ ở bên anh như thế này, tôi sẽ viết bằng chính trái tim mình mất.”

Cô đặt bút, tự cười khẽ.

Từ bao giờ, cái tên Tần Duệ lại xuất hiện nhiều đến thế trong suy nghĩ của cô?

Bên ngoài, màn đêm tràn xuống.

Một tin nhắn bật sáng trên màn hình điện thoại:

[Tần Duệ]: “Cảnh hôm nay tốt. Nhưng tôi nghĩ cô vẫn còn giấu 1% cảm xúc.

Tôi muốn thấy nó – trong buổi họp ngày mai.”

Cô nhìn dòng chữ ấy, tim khẽ rung.

“1% còn lại… là gì vậy, đạo diễn?”

Cô tự hỏi, rồi khẽ mỉm cười.

Có lẽ chính cô cũng không muốn giấu nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×