Buổi sáng thứ Hai bắt đầu bằng một cốc cà phê và… một cú sốc truyền thông.
Lâm Tinh Nhiên vừa đặt túi xuống bàn, chưa kịp bật máy tính thì nghe mấy đồng nghiệp thì thầm:
“Này, cậu đọc tin chưa?”
“Tin gì?”
“Tin hot nhất sáng nay: đạo diễn Tần Duệ bị đồn có tình cảm với biên kịch mới!”
Tinh Nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn quanh. Cả phòng biên kịch đang lén nhìn cô bằng ánh mắt… tò mò quá mức cần thiết.
Cô mở điện thoại, tim đập thình thịch.
Trên trang tin giải trí hàng đầu có dòng tít to đùng:
“Đạo diễn Tần Duệ bị bắt gặp cùng nữ biên kịch lạ ra khỏi phim trường lúc khuya – tin đồn hẹn hò nổ ra.”
Bên dưới là hai bức ảnh mờ mờ:
Một người đàn ông cao mặc áo đen và một cô gái nhỏ hơn đi cạnh, đang che ô trong đêm mưa.
Tinh Nhiên suýt nghẹn cà phê.
Khoảnh khắc đó — đúng là cô và Tần Duệ!
Tối hôm đó cô quên ô, anh đi ngang qua nên tiện che cho cô về.
Ai ngờ bị chụp góc nghiêng, ánh đèn vàng khiến hình mờ mịt, nhìn cứ như… đang thân mật.
“Trời đất ơi…” cô lẩm bẩm.
Cả phòng im phăng phắc.
Đúng lúc đó, cửa mở.
Tần Duệ bước vào, sắc mặt lạnh như băng tuyết giữa tháng Chạp.
“Buổi họp sáng bắt đầu,” anh nói, giọng trầm xuống.
Không ai dám hó hé.
Tinh Nhiên cúi gằm đầu, chỉ mong hóa thành hạt bụi bay ra khỏi cửa sổ.
Cuộc họp diễn ra trong bầu không khí… đặc quánh.
Ai cũng nhìn nhau bằng ánh mắt kiểu “chúng ta biết nhưng giả vờ không biết”.
Tần Duệ đặt bản kế hoạch lên bàn, nói đều giọng:
“Lịch quay sẽ dời sớm một tuần. Kịch bản phải hoàn chỉnh trong ba ngày tới. Lâm Tinh Nhiên, phần thoại nhân vật nam chính chương 8, cô viết lại. Tôi muốn cảm xúc nhiều hơn, không phải văn mẫu.”
“Vâng…”
Cô đáp khẽ, không dám nhìn anh.
“À, và thêm một việc nữa.” Anh dừng lại, mắt lướt qua cô trong thoáng chốc. “Tôi không có thời gian giải thích tin đồn. Mong mọi người tập trung làm việc.”
Chỉ một câu, anh chặn đứng mọi lời xì xào.
Nhưng lòng Tinh Nhiên thì chẳng yên chút nào.
Giờ nghỉ trưa, cô trốn ra ban công.
Gió thổi nhẹ, ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên mặt cô.
Cô mở điện thoại, đọc bình luận:
“Cặp này hợp ghê!”
“Không tin! Đạo diễn Tần Duệ nổi tiếng lạnh lùng, làm sao hẹn hò được.”
“Nhưng nhìn tấm ảnh kia… có cảm giác thật lắm.”
“Biên kịch mới? Có khi dùng chiêu thân cận để thăng tiến.”
Từng dòng chữ như kim châm vào tim cô.
Cô không quan tâm tin đồn, nhưng ghét nhất là cảm giác bị hiểu lầm.
“Cô đang trốn à?”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Tinh Nhiên giật mình, quay lại.
Tần Duệ đang đứng đó, tay cầm chai nước, ánh mắt vẫn lạnh nhưng có gì đó… mệt mỏi.
“Tôi không trốn.”
“Cô nghĩ tôi tin sao?”
“…Ờ, thật ra có hơi trốn.”
Anh thở dài, tiến lại gần hơn.
“Cô không cần bận tâm mấy tin vớ vẩn đó. Báo lá cải thích bịa, cô càng phản ứng, họ càng thích.”
“Nhưng mà…”
“Không ‘nhưng’. Tôi đã bảo PR công ty xử lý. Chiều nay sẽ có thông cáo chính thức.”
Cô ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.
“Anh định nói gì trong thông cáo?”
“Rằng không có chuyện đó.”
“Ồ.”
Cô bỗng thấy có gì đó hụt hẫng.
Anh cau mày. “Sao vậy?”
“Không, tôi chỉ nghĩ… nghe kiểu phủ nhận nhanh vậy, ai cũng tin liền sao?”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi. “Cô muốn tôi nói thế nào? Rằng tôi thích cô à?”
Cô tròn mắt, nghẹn lời.
Tần Duệ khẽ cười, một nụ cười rất nhạt nhưng có sức công phá kinh khủng.
“Đừng tưởng tôi không dám nói.” Anh nói tiếp, giọng thấp hơn. “Nhưng lúc này không nên. Cô cần tập trung viết, không phải lo những chuyện bên lề.”
“Anh nói vậy…”
“Tốt hơn hết, cứ coi như không có gì xảy ra.”
Cô im lặng.
Anh quay đi, nhưng khi bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, Tinh Nhiên mới nhận ra tim mình đập loạn nhịp đến mức không kiểm soát nổi.
Chiều hôm đó, thông cáo của công ty phát hành:
“Tin đồn đạo diễn Tần Duệ và biên kịch Lâm Tinh Nhiên là sai sự thật. Hai bên chỉ có quan hệ công việc.”
Dòng chữ ấy tràn ngập khắp mạng xã hội.
Tinh Nhiên nhìn nó, nửa nhẹ nhõm, nửa… chạnh lòng.
Cô không hiểu nổi mình nữa.
Rõ ràng cô và anh chẳng có gì, vậy mà khi thấy chữ “chỉ có quan hệ công việc”, lại thấy tim nhói một nhịp.
Tối muộn, văn phòng chỉ còn cô ngồi lại.
Cô viết lại đoạn thoại theo lời anh dặn:
“Anh biết, người ta có thể nghi ngờ chúng ta, nhưng anh không quan tâm.
Điều anh sợ, là em sẽ tin vào những lời đó.”
Cô đọc lại dòng chữ, tự cười.
Chẳng hiểu sao, càng viết càng thấy nhân vật giống anh đến kỳ lạ.
Cốc cà phê trên bàn nguội lạnh, cô ngả người ra ghế, khẽ nhắm mắt.
Tiếng cửa mở khẽ.
Bước chân trầm ổn vang lên.
“Tôi tưởng cô về rồi.”
Giọng anh lại xuất hiện.
Tinh Nhiên bật dậy. “À, tôi viết nốt đoạn này.”
Anh đi tới, nhìn qua màn hình. “Đoạn này tốt đấy.”
“Cảm ơn.”
“Nhưng cô quên dấu chấm ở cuối câu.”
“…Anh thật sự có thể bới lông tìm vết mọi lúc à?”
Anh nhướng mày. “Tôi là đạo diễn. Tôi thấy sai thì phải sửa.”
“Còn tôi là biên kịch. Tôi thấy anh khó tính quá mức.”
“Vậy tôi hỏi cô, nếu tôi không khó tính, bộ phim có thể tốt được sao?”
“Ờ thì…”
Cô im lặng. Anh lại thắng, như mọi lần.
“Cô mệt thì về nghỉ đi.” Anh nói nhỏ, ánh mắt lướt qua cô – không còn lạnh như trước, mà sâu và tĩnh hơn.
“Tôi không muốn về.”
“Tại sao?”
“Vì về rồi tôi lại nghĩ lung tung.”
Anh dừng lại.
“Mấy tin tức đó khiến cô để tâm vậy à?”
Tinh Nhiên lắc đầu. “Không. Tôi chỉ đang nghĩ… nếu thật sự có ai đó nói thích tôi, liệu tôi có tin không.”
Ánh mắt hai người giao nhau, khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp thở của anh.
“Vậy nếu tôi nói, cô có tin không?”
Giọng anh trầm, ấm, và thật đến mức tim cô như lạc mất một nhịp.
“Tần Duệ…”
“Cô không cần trả lời.” Anh nói tiếp, nhẹ như gió. “Cứ coi như tôi nói nhầm.”
Cô đứng đó, lặng người.
Anh quay đi, bước ra cửa.
Nhưng trước khi rời khỏi, anh dừng lại:
“Mai 8 giờ, tôi muốn xem kịch bản mới. Đừng để tôi phải chờ.”
Rồi cánh cửa khép lại.
Tinh Nhiên chạm tay lên ngực, cảm nhận tim mình đập mạnh.
Một lời nói tưởng như bâng quơ… lại khiến lòng cô rối tung.
Đêm đó, cô về nhà muộn.
Bên ngoài trời lại mưa.
Cô mở laptop, tiếp tục viết. Tay run nhẹ, nhưng ý tưởng tràn ra như suối.
“Tình yêu, đôi khi không cần được tuyên bố.
Chỉ cần một ánh nhìn, cũng đủ khiến người ta không thể quay đầu.”
Cô dừng tay, mỉm cười.
Lần đầu tiên, cô không thấy Tần Duệ đáng ghét nữa.
Chỉ thấy anh… thật khó quên.