Trời mùa thu se lạnh.
Sân phim trường “Ký Ức Màu Lam” rợp bóng người, âm thanh vang lên liên tục:
“Ánh sáng ổn chưa?”
“Máy quay chuẩn bị!”
“Cảnh 1, cú máy 3, bắt đầu!”
Lâm Tinh Nhiên đứng ở một góc, ôm tập kịch bản dày cộp trong tay, mắt dõi theo mọi hoạt động.
Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến một đoàn phim chuyên nghiệp vận hành.
Và — đạo diễn Tần Duệ, trong áo sơ mi đen, tay cầm bộ đàm, trông còn nghiêm túc hơn cả ngày họp.
“Biên kịch Lâm.”
Giọng trợ lý vang lên khiến cô giật mình. “Anh Tần gọi cô qua khu quay.”
Cô vội chạy đến.
Tần Duệ đang đứng cạnh màn hình, mắt chăm chú theo dõi cảnh quay. Nam chính đang diễn đoạn tỏ tình trong mưa, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt ướt đẫm, giọng nói run run:
“Nếu em bước đi, anh sẽ không giữ… nhưng anh cũng sẽ không quên.”
Cảnh kết thúc, mọi người vỗ tay.
Tần Duệ không nói gì, chỉ nhíu mày.
“Không đạt.”
Giọng anh lạnh.
“Diễn viên không sai thoại mà?” – trợ lý hỏi.
“Không sai chữ, nhưng sai cảm xúc.” Anh quay sang Tinh Nhiên. “Cô viết đoạn này, đúng không?”
“Vâng.”
“Cô nghĩ cảm xúc của nam chính ở đây là gì?”
“Tôi… nghĩ anh ta đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra đau đến mức không thể nói thêm.”
Anh im lặng vài giây, rồi nói:
“Vậy ra cô hiểu mà vẫn viết thế này?”
Tinh Nhiên ngẩn người. “Ý anh là sao?”
“Lời thoại quá gượng. Người đau thật không nói được những câu hoa mỹ như vậy.”
Cô cắn môi. “Anh muốn sửa sao?”
“Không. Cô sửa.”
Anh ném cây bút cho cô, giọng không lớn nhưng đủ khiến mọi người quanh đó nín thở.
Từng ánh mắt dõi theo.
Tinh Nhiên ngồi xuống chiếc ghế xếp, mở sổ, viết nhanh mấy dòng.
Chưa đầy một phút, cô đứng dậy, đưa lại cho anh.
Anh đọc lướt, rồi gật đầu nhẹ:
“Cảnh quay lại. Diễn viên đổi thoại theo bản mới.”
Cảnh quay tiếp tục.
Nam chính nhìn người con gái đang rời đi, mưa rơi lả tả. Anh nói, khàn giọng:
“Nếu em cần đi, anh sẽ không ngăn.
Nhưng anh vẫn đứng ở đây — chờ đến khi em quên được anh.”
Khi cảnh kết thúc, cả đoàn phim im lặng vài giây rồi vỗ tay rào rào.
Tần Duệ quay sang Tinh Nhiên, ánh mắt anh dịu đi ít nhiều.
“Được rồi. Câu này thật.”
Cô mỉm cười, lòng nhẹ hẳn.
Lần đầu tiên anh công khai khen cô trước mọi người.
Buổi trưa, đoàn phim nghỉ ăn tại căn-tin.
Tinh Nhiên ngồi ở góc cùng, lặng lẽ ăn cơm hộp.
Từ xa, Tần Duệ bước đến, khẽ nói:
“Ngồi chung đi. Ở đó gió lùa.”
Cô ngẩng lên, ngơ ngác. “Ơ… tôi ổn mà.”
“Không nghe à?”
Cô đành cầm khay cơm, đi theo anh đến bàn trống.
Mấy ánh mắt trong căn-tin lập tức đổ dồn về phía hai người.
Tinh Nhiên cúi đầu, vừa ăn vừa giả vờ không biết gì.
“Cô viết kịch bản tốt đấy,” anh nói trong khi vẫn ăn rất tự nhiên.
“Cảm ơn. Câu đó tôi chờ ba chương rồi.”
Anh nhướn mày. “Cô nhớ rõ thật.”
“Dĩ nhiên. Anh mà khen ai dễ dàng thì mặt trời chắc mọc từ phía tây.”
Anh bật cười khẽ. “Tôi khen là vì cô xứng đáng.”
Câu nói đơn giản, nhưng lại khiến tim cô đập mạnh.
Cô lén nhìn anh — lúc này trông anh không còn là đạo diễn lạnh lùng nữa, mà là một người đàn ông bình thường, im lặng, nhưng có nét dịu dàng ẩn sâu.
Cô hít nhẹ một hơi, lảng đi: “Anh ăn rau đi, đừng toàn thịt.”
“Cô định dạy tôi ăn à?”
“Tôi là biên kịch, không phải bác sĩ dinh dưỡng.”
“Thế đừng xen vào chuyện của tôi.”
Cô mím môi. “Đúng là… không thể nói chuyện đàng hoàng quá hai phút.”
Tần Duệ bật cười. “Vì cô luôn bắt đầu bằng khiêu khích.”
Chiều hôm đó, cảnh quay ngoài trời kéo dài đến tận hoàng hôn.
Tinh Nhiên cùng trợ lý đi kiểm tra đạo cụ, đến khi quay lại thì thấy Tần Duệ đang nói chuyện điện thoại cách đó không xa.
Gió thổi qua, giọng anh vang trong gió, trầm và nghiêm túc:
“Tôi bảo rồi, tôi không có thời gian cho mấy buổi phỏng vấn vô nghĩa.
Còn về chuyện tin đồn kia… tôi không muốn cô ấy bị nhắc đến nữa.”
Cô đứng sững lại.
Anh đang nói về cô — “cô ấy” trong câu đó chính là cô.
Không hiểu sao, lòng Tinh Nhiên chợt ấm lên.
Một người như anh, ít khi quan tâm người khác, vậy mà vẫn để ý bảo vệ cô khỏi những lời đồn.
Buổi tối, đoàn phim dọn dẹp.
Trời bất ngờ đổ mưa.
Mọi người vội chạy vào trong, chỉ còn cô đang gom mấy bản kịch bản ướt nước.
“Cô định tắm mưa thật à?”
Giọng trầm quen thuộc vang lên.
Tần Duệ đứng đó, cầm chiếc ô đen lớn, đưa về phía cô.
“Ơ… tôi chỉ còn vài tờ nữa thôi.”
“Lại đây.”
Cô ngập ngừng, rồi bước lại gần. Anh giơ ô lên, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài chục centimet.
Mưa rơi rào rào quanh họ, tiếng tí tách vang trên nền gạch.
“Tôi nói rồi, cô nên cẩn thận hơn.” Anh khẽ nói. “Làm biên kịch không có nghĩa phải hy sinh sức khỏe.”
“Anh lo cho tôi à?”
“Không. Tôi lo cho kịch bản.”
“À, hóa ra anh sợ tôi ốm rồi không viết được.”
“Ít nhất cô cũng thông minh hơn tôi tưởng.”
Cô liếc anh, môi cong nhẹ. “Anh càng ngày càng biết trêu người.”
“Cô nghĩ tôi không biết làm thế à?”
“Không, chỉ là… tôi chưa thấy anh cười bao giờ.”
“Thế giờ cô thấy chưa?”
Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch.
Nụ cười rất nhẹ, rất hiếm — nhưng khiến cô như muốn đứng tim.
Ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh, lẫn trong màn mưa bạc.
Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra mình đang nhìn anh quá lâu.
“Cô đang nhìn gì?”
“À… không gì hết.”
“Cô đang đỏ mặt.”
“Không có!”
“Có.”
“Không có mà!”
Anh bật cười, một tiếng cười thật sự, khiến không khí xung quanh như tan ra.
“Được rồi. Coi như không có.” Anh nói, giọng pha chút trêu chọc.
Cả hai cùng đi trong mưa, dưới chiếc ô nhỏ.
Mưa tạt vào vai, nhưng lạ thay, cô không thấy lạnh.
Chỉ thấy tim mình ấm — và rối.
Tối muộn, về đến nhà, cô mở sổ tay, viết vài dòng nhật ký:
“Hôm nay là ngày đầu phim khởi quay.
Tôi bị mắng, bị thử thách, rồi lại được khen.
Người đàn ông ấy, có lúc lạnh đến mức khiến người ta sợ,
nhưng chỉ một câu nói thôi, cũng đủ khiến tôi không ngủ được cả đêm.”
Cô gác bút, nhìn ra ngoài trời — mưa vẫn chưa dứt.
Trong ánh sáng mờ, cô khẽ cười.
Bất giác, điện thoại rung lên.
Tin nhắn đến từ số không lưu tên:
[Tần Duệ]: Ngủ chưa?
[Tinh Nhiên]: Chưa. Viết nốt vài dòng.
[Tần Duệ]: Đừng thức khuya. Mai còn quay sớm.
[Tinh Nhiên]: Anh cũng nên ngủ đi.
[Tần Duệ]: Tôi chỉ ngủ khi biết cô đang ngủ.
Cô sững người, tim đập thình thịch.
Dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhưng lại khiến cả căn phòng như sáng hơn.
Cô nhắn lại:
[Tinh Nhiên]: Đạo diễn Tần, anh đang tán tỉnh tôi à?
[Tần Duệ]: Không. Chỉ là nhắc nhở thôi.
Nhưng nếu cô hiểu nhầm… tôi cũng không phủ nhận.
Tinh Nhiên cắn môi, nụ cười khẽ nở.
Cô tắt điện thoại, ôm gối, chôn mặt vào chăn.
Trái tim đập loạn, như có trăm con bướm bay loạn xạ trong lồng ngực.