Tiếng vỗ tay vang lên rào rào trong phim trường.
Một cảnh quay vừa kết thúc, ánh đèn chói chang dần tắt.
Lâm Tinh Nhiên đứng phía sau, ôm tập kịch bản, tim đập rộn ràng vì hồi hộp.
Hôm nay đoàn phim sẽ quay một trong những phân đoạn quan trọng nhất: cảnh hôn giả giữa hai nhân vật chính.
Cảnh này do chính cô viết lại sau khi chỉnh sửa.
Nhưng điều cô không ngờ là — Tần Duệ sẽ trực tiếp diễn mẫu cho diễn viên, vì nam chính gặp sự cố tạm thời.
Cả đoàn xôn xao khi nghe tin đó.
“Đạo diễn Tần mà chịu diễn à?”
“Trời ơi, chắc cảnh này sẽ hot lắm đây.”
“Vậy người đóng cùng anh ấy là ai?”
Tinh Nhiên chỉ định đứng xem, nhưng khi nữ diễn viên chính đột ngột bị cảm sốt, ánh mắt Tần Duệ liền quét khắp trường quay, rồi dừng lại ở cô.
“Lâm Tinh Nhiên.”
“Dạ?”
“Cô viết cảnh này đúng không?”
“Vâng… nhưng—”
“Vậy cô diễn thử cho tôi xem.”
“Anh đùa à?”
“Không. Tôi cần người hiểu rõ cảm xúc đoạn này. Cô sẽ giúp tôi minh họa lại để hướng dẫn cho nam chính.”
Cả đoàn phim ồ lên.
Tinh Nhiên há hốc miệng. “Nhưng tôi không biết diễn!”
“Cô chỉ cần làm theo tôi. Cảnh hôn giả thôi, sẽ không quay thật.”
Cô nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.
“Anh chắc chứ?”
“Tôi không có thói quen đùa trong giờ làm.”
Mấy phút sau, cô đã đứng giữa phim trường, đối diện với Tần Duệ.
Cả đoàn im phăng phắc, ánh sáng rọi lên hai người.
Máy quay bật đèn báo đỏ.
Anh đứng cách cô chưa đến một cánh tay.
Ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp đến mức như chạm vào da:
“Nhớ kịch bản chứ?”
“Nhớ…”
“Câu của cô là: ‘Anh đi đi, chúng ta không thể ở bên nhau.’”
“Rồi sau đó anh nói: ‘Tôi có thể đi, nhưng tim tôi thì không.’”
“Đúng. Giờ bắt đầu.”
Đạo diễn Tần đột nhiên nhập vai nhanh đến mức khiến cô bối rối.
Anh tiến gần, từng bước, ánh mắt không rời khỏi cô.
Tinh Nhiên lùi lại theo bản năng, đến khi lưng chạm tường.
“Anh đi đi!” – cô bật thốt, đúng thoại.
Nhưng giọng run lên nhẹ vì… không chỉ là diễn.
“Cô nghĩ tôi muốn đi sao?” – anh đáp, giọng khàn đặc.
“Chúng ta không thể ở bên nhau!”
“Vì ai nói?”
Ánh mắt anh siết chặt lấy cô, hơi thở gần đến mức khiến cô mất tự chủ.
Cô nghe tim mình đập mạnh — từng nhịp như hòa cùng tiếng mưa giả trên sân khấu.
“Cắt!” – tiếng trợ lý vang lên, nhưng Tần Duệ không dừng lại.
Anh vẫn nhìn cô, đôi mắt mang một tầng cảm xúc thật đến đáng sợ.
Rồi anh nói chậm rãi, từng chữ:
“Tôi có thể đi… nhưng tim tôi thì không.”
Khoảnh khắc đó, cô như quên mất tất cả.
Không còn máy quay, không còn đoàn phim.
Chỉ còn anh — và hơi thở ấm áp lan trên làn da.
Khoảng cách giữa họ rút ngắn dần… cho đến khi hơi thở hai người hòa vào nhau.
Không phải một nụ hôn trọn vẹn, nhưng là cái chạm khẽ đến mức tim cô muốn nổ tung.
“Cắt!” – tiếng hô vang lần nữa, mạnh hơn.
Mọi người thở phào, còn cô như vừa đi lạc khỏi thực tại.
Tần Duệ quay người đi, giọng bình thản:
“Thấy chưa, chỉ là cảnh diễn thôi.”
Nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô lại khác — sâu, thật, và… có chút lúng túng.
Sau cảnh đó, đoàn phim bàn tán râm ran.
Cô ngồi ở góc, ôm tập kịch bản, mặt vẫn nóng rực.
Một nữ trợ lý cười khúc khích:
“Biên kịch Lâm, cô diễn tự nhiên lắm nha. Nhìn y như thật!”
“Không có!” – cô vội xua tay, “chỉ là… đạo diễn nhập vai thôi!”
Nhưng tim cô vẫn chưa nguôi.
Cái ánh mắt đó, cái giọng nói khàn khàn đó, không giống diễn chút nào.
Buổi tối, cô về muộn.
Trời lại mưa.
Vừa đến bãi xe, cô nghe tiếng bước chân phía sau.
“Tinh Nhiên.”
Cô quay lại – Tần Duệ đang đứng dưới mái hiên, tay cầm ô.
“Anh chưa về à?”
“Tôi đợi cô.”
“Đợi tôi?”
“Cô quên kịch bản mới cho cảnh ngày mai. Tôi muốn xem lại lần cuối.”
Cô khẽ thở ra, tự trấn an mình: Không phải vì mình đâu, chỉ là công việc.
Nhưng khi anh bước lại gần, đưa ô che lên đầu cô, cô lại chẳng thể bình tĩnh nổi.
“Cảnh hôm nay…” – anh nói khẽ, “Cô nhập tâm lắm.”
“Anh cũng vậy.”
“Thế à?”
“Vâng. Tôi suýt tin là thật.”
Tần Duệ im lặng, ánh nhìn anh dừng lại trên khuôn mặt cô rất lâu.
“Vậy… nếu thật thì sao?”
Cô ngẩng lên, chạm ánh mắt anh.
Trong mưa, ánh đèn phản chiếu khiến mọi thứ mờ nhòe — chỉ còn ánh mắt ấy là rõ ràng.
Cô nghe tim mình thắt lại.
“Tôi không biết.” – cô nói nhỏ.
“Cô không biết, hay không dám biết?”
Câu hỏi ấy khiến cô không thốt nổi.
Anh nhìn cô thêm vài giây nữa, rồi khẽ cười.
“Quên đi. Xem như tôi chưa nói gì.”
Anh mở ô, đưa cho cô.
“Cầm lấy. Tôi có ô dự phòng.”
“Còn anh thì sao?”
“Đạo diễn phải biết cách che chắn.”
Cô nhận ô, nhìn theo bóng anh khuất dần trong mưa.
Một cảm giác lạ len vào lòng — nửa ấm, nửa buồn.
Đêm đó, cô về phòng, không tài nào ngủ được.
Cảnh quay buổi chiều cứ tua đi tua lại trong đầu: ánh mắt anh, giọng nói anh, và cả cái chạm khẽ khiến tim cô loạn nhịp.
Cô mở máy tính, viết lại đoạn nhật ký làm việc:
“Có những khoảnh khắc trong ống kính, tôi không biết mình đang diễn hay đang sống thật.
Nếu đó là diễn, thì tôi mong mình đừng tỉnh.
Còn nếu đó là thật, tôi không biết nên sợ hay nên vui.”
Cô dừng bút, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa vẫn rơi, nhịp đều và dai dẳng.
Sáng hôm sau, cả đoàn lại tập trung tại phim trường.
Khi cô vừa bước vào, ánh mắt đầu tiên bắt gặp là của Tần Duệ.
Anh chỉ gật nhẹ, không nói gì, nhưng trong ánh nhìn ấy có thứ gì đó mềm mại hơn trước.
Trợ lý trêu nhỏ: “Hôm nay anh Tần có tâm trạng lạ nha, cười suốt buổi sáng.”
Cô đỏ mặt, cố làm ngơ.
Buổi trưa, khi cô đang đọc lại bản thảo, điện thoại rung:
[Tần Duệ]: Cảnh hôm qua, tôi xem lại rồi. Rất tốt.
Nhưng… tôi không chắc phần nào là diễn, phần nào là thật.
Cô nhìn dòng chữ ấy rất lâu.
Tay khẽ run, tim đập nhanh.
Rồi cô nhắn lại:
[Tinh Nhiên]: Vậy anh muốn tôi trả lời sao?
[Tần Duệ]: Không cần trả lời. Tôi chỉ muốn cô biết… tôi cũng không phân biệt được nữa.
Cô khựng lại, ngồi yên thật lâu.
Giữa những dòng tin nhắn tưởng như lạnh lùng ấy, có thứ gì đó đang nhen lên — thật hơn bất cứ lời thoại nào cô từng viết.
Buổi chiều, khi đoàn phim nghỉ giải lao, cô vô tình nghe thấy hai nhân viên nói chuyện:
“Tôi nghe nói đạo diễn Tần không bao giờ cho ai diễn chung với mình.”
“Vậy mà hôm qua lại chọn cô biên kịch đó.”
“Cô ta chắc có gì đặc biệt lắm.”
Cô lặng người.
Cảm giác mơ hồ trong lòng vừa ấm lại, giờ chợt xen chút sợ hãi.
Cô sợ — sợ rằng nếu đó chỉ là công việc, cô đang tự đánh lừa mình.
Nhưng nếu là thật… liệu anh có bước tới không?
Chiều xuống.
Khi mọi người ra về, cô nán lại dọn bàn làm việc.
Tần Duệ bước đến, cầm tập kịch bản mới cô để trên bàn.
“Lại làm thêm giờ?”
“Thói quen rồi.”
“Thói quen xấu.”
Anh ngồi xuống cạnh bàn, lật vài trang.
“Đoạn kết này cô định viết thế nào?”
“Nam chính vẫn rời đi, nhưng để lại lời hứa: Nếu có kiếp sau, anh sẽ tìm em trước.”
Anh nhướng mày. “Cô thích kết thúc buồn?”
“Không hẳn. Tôi chỉ tin rằng tình yêu thật sự không cần kết thúc có hậu, chỉ cần đủ sâu.”
Anh nhìn cô rất lâu, rồi nói nhỏ:
“Thế trong đời thật, cô có tin vào tình yêu sâu như vậy không?”
Cô im lặng, rồi khẽ đáp:
“Tôi… đang sợ là mình bắt đầu tin rồi.”
Anh hơi sững lại.
Một nụ cười thoáng qua môi, mỏng nhưng thật.
“Cô đang nói về ai?”
“Anh đoán xem?”
Anh không nói.
Chỉ nhẹ nhàng đặt tập kịch bản xuống, cúi gần cô đến mức hơi thở anh phả lên tóc.
“Cảnh hôn hôm qua… là cảnh tôi thích nhất từ đầu phim đến giờ.”
Rồi anh đứng dậy, bỏ đi.
Chỉ còn lại cô ngồi đó, lòng như có lửa đốt.