Lời thì thầm yếu ớt của An Chi trong Chương 2 như một lời đầu hàng. Nhật Anh không cần thêm bất cứ câu trả lời nào khác. Ngay sau khoảnh khắc căng thẳng dưới ánh đèn sàn đó, cậu đã rời đi, nhưng không phải vì tôn trọng ranh giới, mà vì cậu đã hoàn thành mục đích: xác nhận được sự bất an và khao khát ngầm đang lớn dần trong An Chi. Suốt đêm đó, An Chi không thể ngủ được. Cô nghe thấy tiếng gõ phím nhẹ nhàng từ phòng Nhật Anh, và mỗi tiếng gõ đều như một lời nhắc nhở về sự hiện diện không thể trốn tránh của cậu.
Mối quan hệ của họ sau đó rơi vào một trạng thái kỳ lạ: thân mật bị đóng băng. Họ ít nói chuyện, nhưng sự trao đổi bằng ánh mắt thì nhiều hơn. Mỗi bữa ăn, mỗi lần vô tình chạm tay khi lấy đồ, đều trở thành một thử thách về sự kiềm chế. An Chi cố gắng giữ mình bận rộn. Cô tham gia các dự án ngoài giờ, dành thời gian ở văn phòng đến tận khuya. Cô muốn xa cậu, xa căn hộ nhỏ bé đang giam giữ cả hai trong một bầu không khí nguy hiểm.
Tối hôm sau, một cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống thành phố. An Chi, vì về muộn, đã bị mắc kẹt ngay trước sảnh chung cư. Chiếc xe của cô bị ngập nước nhẹ, và cô không mang theo ô. Cô rút điện thoại, định gọi taxi, nhưng điện thoại lại hết pin. Khi cô đang đứng co ro dưới mái hiên, một bóng người cao lớn chạy đến. Đó là Nhật Anh. Cậu đội chiếc mũ lưỡi trai và cầm một chiếc ô đen. Khuôn mặt cậu ướt đẫm nước mưa, ánh mắt cậu xuyên qua màn mưa, nhìn thẳng vào cô. "Em biết ngay là chị sẽ quên mà," cậu nói, giọng cậu hơi hụt hơi vì chạy.
An Chi cảm thấy một dòng điện chạy qua người, không phải vì lạnh, mà vì sự xuất hiện bất ngờ và sự quan tâm không thể chối từ này. "Sao em... em biết?" cô lắp bắp. "Em thấy tin nhắn thông báo xe chị gặp vấn đề ở gara chung cư. Và em biết chị sẽ không bao giờ mang theo ô khi trời hửng nắng," cậu đáp, cậu không hề ngạc nhiên về sự thấu hiểu của mình dành cho cô. Nhật Anh mở chiếc ô ra, kéo cô vào lòng để che chắn. Khoảng cách giữa họ lập tức bị phá vỡ hoàn toàn. Lưng An Chi áp vào ngực cậu, cô cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh từ cơ thể cậu. Mùi mưa ẩm ướt hòa lẫn với mùi nước hoa nam tính nhẹ nhàng của cậu khiến cô choáng váng.
Họ bước đi dưới chiếc ô chật hẹp. An Chi cố gắng giữ thẳng lưng, nhưng cô không thể tránh khỏi việc cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim cậu qua lớp áo khoác. Cô nhớ lại lời cậu nói: “Chị sợ hãi sự giúp đỡ của em đến vậy sao?” Lúc này, cô nhận ra, cô không sợ hãi sự giúp đỡ, cô sợ hãi sự phụ thuộc vào cậu, sợ hãi hơi ấm và sự an toàn mà cậu mang lại. "Em, em không cần phải gần chị như thế đâu," cô cố gắng nói, giọng cô run lên. Nhật Anh hơi cúi đầu xuống, môi cậu gần sát tai cô. "Nếu không gần, chị sẽ bị ướt đấy, chị An Chi. Và em không muốn chị bị ốm vì sự bướng bỉnh của mình," cậu nói, giọng cậu dịu dàng và kiên quyết một cách nguy hiểm.
Khi họ về đến căn hộ, An Chi run lên vì lạnh. Nhật Anh lập tức bật máy sưởi, sau đó, cậu lấy một chiếc khăn tắm khô, dày, và bắt đầu lau tóc cho cô. Đây là một hành động thường thấy giữa những người thân trong gia đình, nhưng trong bối cảnh cảm xúc hiện tại, nó hoàn toàn trở thành một sự khiêu khích vô hình. Bàn tay cậu di chuyển trên mái tóc cô, sau đó dừng lại, nhẹ nhàng xoa bóp gáy cô. Sự thân mật này là không thể chấp nhận được. "Để chị tự làm," cô nói, định giật chiếc khăn lại. Nhật Anh không buông. Cậu giữ tay cô lại, ánh mắt cậu xuyên thẳng vào mắt cô, không chớp. "Chị run quá. Hãy để em lo cho chị lần này. Đây là trách nhiệm của em họ," cậu nói, nhưng lời nói đó lại là một lời thách thức. Cậu cố ý nhấn mạnh từ "em họ", như thể đang mỉa mai ranh giới mà cô đang cố giữ.
An Chi đầu hàng. Cô để mặc cậu lau tóc cho mình. Cô nhìn vào mắt cậu, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra một sự thật kinh hoàng: cô không còn muốn cậu là em họ nữa. Cô muốn cậu ngừng gọi cô là "chị An Chi" bằng cái giọng đầy sự tôn kính giả dối đó. Cô muốn cậu phá vỡ bức tường pha lê một lần và mãi mãi. Cảm giác ấm áp từ bàn tay cậu, sự quan tâm tuyệt đối trong ánh mắt cậu, đã hoàn toàn làm sụp đổ mọi sự kiềm chế mà cô đã cố gắng duy trì. Trong đêm mưa lạnh lẽo đó, An Chi nhận ra, cô đã rơi vào lưới tình với người em họ của mình, và chính cô đã trao cho cậu chiếc chìa khóa để giữ cô lại.