em họ thả chị ra

Chương 4: Hương Cam Bergamot Trên Cổ Tay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm mưa và khoảnh khắc lau tóc đầy ám ảnh, mối quan hệ giữa An Chi và Nhật Anh bước vào giai đoạn khu vực xám. Không còn những cuộc chiến tranh lạnh hay những lời khiêu khích công khai. Cậu trở nên dịu dàng hơn, chu đáo hơn, nhưng sự dịu dàng đó lại mang tính sở hữu.

An Chi nhận ra mình không còn có thể dùng lý trí để phủ nhận tình cảm của mình. Cô yêu cái cách cậu thấu hiểu cô, yêu cả sự ngang tàng ẩn giấu dưới lớp vỏ kỹ sư lạnh lùng. Nhưng mỗi khi cô nhìn vào mắt cậu, cô lại thấy hình ảnh mẹ cô, dì cô, và tất cả những ranh giới gia đình đang nhìn chằm chằm vào cô, phán xét. Sự cấm kỵ như một sợi dây thít chặt lấy cổ họng cô.

Sáng hôm sau, An Chi thức dậy và thấy một bộ đồ sạch sẽ được gấp gọn gàng trên giường cô. Đó là một chiếc áo len mỏng màu kem và một chiếc quần jeans vừa vặn. Kèm theo là một mẩu giấy nhớ viết tay: “Bộ đồ khô của chị. Đừng mặc đồ ẩm nữa. – N.A.” Chữ viết của cậu phóng khoáng, mạnh mẽ, giống hệt tính cách cậu. An Chi nắm chặt mẩu giấy, cảm thấy vừa ấm áp, vừa giận dữ. Cô giận dữ vì cậu đã tự ý vào phòng cô, giận dữ vì cậu quan tâm cô một cách tuyệt đối, khiến cô không thể tự bảo vệ mình.

Tối đó, An Chi có cuộc gặp gỡ với đồng nghiệp cũ, Vĩnh Khang. Anh ta là một kiến trúc sư tài năng, luôn tỏ ra ngưỡng mộ cô. An Chi đồng ý gặp gỡ, một phần vì công việc, nhưng phần lớn là vì cô muốn dùng sự hiện diện của người đàn ông khác để tái khẳng lập ranh giới của mình với Nhật Anh.

Khi cô đang trang điểm, Nhật Anh bước vào phòng. Cậu đứng tựa vào khung cửa, nhìn cô qua gương. "Chị đi đâu vậy?" cậu hỏi, giọng cậu bình thản, nhưng sự bình thản đó mang theo một sự căng thẳng vô hình.

"Chị đi gặp Vĩnh Khang. Anh ấy là đối tác tiềm năng cho dự án mới," cô đáp, cố gắng giữ giọng chuyên nghiệp.

"Vĩnh Khang? Anh ta chỉ là một tên nhạt nhẽo luôn cố gắng hẹn hò với chị từ hồi chị còn ở công ty cũ," Nhật Anh nhận xét, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng.

"Không phải việc của em. Đây là cuộc gặp gỡ công việc," An Chi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô cảm thấy tức giận vì cậu luôn phủ nhận bất cứ mối quan hệ nào của cô với người khác.

Nhật Anh chậm rãi bước lại gần cô. Cậu đặt hai tay lên bàn trang điểm, cúi người xuống. "Em không cấm chị đi gặp ai, An Chi," cậu nói, lần đầu tiên cậu gọi thẳng tên cô, không dùng từ "chị". Tên cô thốt ra từ môi cậu mang một cảm giác khác lạ, gần gũi và riêng tư đến đáng sợ.

"Nhưng em muốn chị nhớ," cậu thì thầm, môi cậu gần sát gáy cô, "hương cam bergamot trên cổ tay chị là của em. Anh ta sẽ không thể có được chị, dù chỉ là một bữa tối."

Cậu nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô, nơi cô vừa xịt nước hoa. Cử chỉ đó, vừa tinh tế vừa chiếm hữu, đã hoàn toàn làm cô tê liệt. Cậu không chỉ đe dọa Vĩnh Khang, cậu đang tuyên bố chủ quyền. An Chi cảm nhận được sự khao khát cấm kỵ đang trào dâng trong không gian hẹp giữa hai người. "Nhật Anh! Em đang làm gì vậy? Buông chị ra!" cô buông lời, giọng cô gần như nghẹn lại.

Cậu buông cô ra, nhưng ánh mắt cậu vẫn giữ nguyên sự chiếm hữu. "Đi đi, chị An Chi. Em sẽ chờ chị về."

Cuộc gặp gỡ với Vĩnh Khang diễn ra trong sự căng thẳng của An Chi. Cô không thể tập trung, tâm trí cô chỉ quanh quẩn mùi hương cam bergamot và lời tuyên bố chủ quyền của Nhật Anh. Vĩnh Khang, vốn nhạy cảm, nhận ra sự xa cách của cô. "An Chi, em có vẻ không thoải mái. Hay là... em có người đang chờ ở nhà?" anh hỏi một cách lịch sự.

An Chi không trả lời, nhưng trong lòng cô có một tiếng nói vang lên: Phải, có một người đang chờ. Một người không phải là người yêu, nhưng lại là người sở hữu tôi hoàn toàn.

Khi An Chi trở về căn hộ, đã là gần nửa đêm. Ánh sáng từ chiếc đèn sàn kim loại vẫn bật. Nhật Anh đang ngồi trên sofa, máy tính đặt trên đùi. Cậu không ngẩng đầu lên ngay lập tức, nhưng cô biết cậu nhận ra sự hiện diện của cô. An Chi cố gắng bước vào phòng thật nhanh, nhưng cậu gọi cô lại.

"Chị An Chi."

Cậu đứng dậy, tiến lại gần cô. "Mấy giờ rồi? Sao chị về muộn thế? Anh ta đưa chị về sao?" Hàng loạt câu hỏi, giọng điệu không phải chất vấn, mà là sự lo lắng ẩn giấu.

"Không phải việc của em. Chị đi công việc," cô đáp.

Nhật Anh nắm lấy cánh tay cô. "Công việc gì mà lại khiến chị phải uống rượu? Em có thể ngửi thấy mùi vang đỏ trên người chị đấy, An Chi."

"Anh ta chỉ mời chị một ly. Chị đã từ chối," cô giải thích.

Cậu không buông tay cô. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt cậu đầy lửa. "Từ bây giờ, không được đi gặp ai vào buổi tối nữa. Không có công việc nào quan trọng hơn sự an toàn của chị. Em không muốn chị uống rượu, không muốn chị về muộn. Anh ta không phải là người có thể chăm sóc chị. Em mới là người đó."

An Chi cảm thấy cơ thể cô hoàn toàn bị áp đảo bởi sự chiếm hữu của cậu. Mối quan hệ em họ - chị họ đã bị phá vỡ hoàn toàn, thay vào đó là mối quan hệ của kẻ sở hữu và người bị sở hữu. Cô biết mình nên phản kháng, nhưng sự khao khát được cậu bảo vệ, được cậu yêu thương một cách cấm kỵ này, đã khiến cô không thể thốt nên lời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×