em họ thả chị ra

Chương 5: Quyền Lực Của Sự Cấm Đoán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự chiếm hữu công khai của Trần Nhật Anh trong Chương 4 đã đẩy Dương An Chi đến bờ vực của sự phản kháng. Cô không thể chấp nhận việc cậu nắm quyền kiểm soát cuộc sống của mình chỉ vì họ sống chung và có một mối quan hệ cấm kỵ đang lớn dần. An Chi nhận ra, nếu cô không tái lập ranh giới, cô sẽ mất chính mình trong vòng xoáy khao khát đầy tội lỗi này.

Sáng hôm sau, An Chi bắt đầu chiến dịch giành lại lãnh thổ. Cô đi đến phòng Nhật Anh. Căn phòng của cậu luôn có mùi hương cà phê đậm đặc, sách và sự lộn xộn có trật tự của một thiên tài lập trình. Cô không gõ cửa. Đây là hành động vi phạm ranh giới cá nhân rõ rệt, một sự trả đũa cho việc cậu đã tự ý vào phòng cô.

"Nhật Anh," cô nói, giọng cô lạnh lùng và dứt khoát. Cậu đang ngồi trước màn hình máy tính, quay lại nhìn cô. Ánh mắt cậu dường như đã đoán trước được sự phản ứng này. "Đây là hợp đồng thuê nhà," cô nói, đặt một bản in trên bàn cậu. "Em đã ở đây được hai tuần. Em cần phải chia tiền thuê nhà, tiền điện nước, và tiền ăn uống. Chị đã lập bảng chi tiết. Từ giờ, mọi thứ phải rõ ràng."

Nhật Anh nhếch mép, một nụ cười nửa vời đầy vẻ thích thú. "Chị muốn dùng tiền để thiết lập ranh giới à, An Chi? Chị nghĩ tiền thuê nhà có thể mua lại được quyền tự do của chị sao?" Cậu đứng dậy, tiến lại gần cô. "Anh chị em họ nên giúp đỡ lẫn nhau. Chị đang cố biến nó thành một mối quan hệ kinh tế lạnh lẽo."

"Phải. Chính xác," An Chi kiên quyết. "Đây là nguyên tắc sống của chị. Chị muốn mọi thứ rõ ràng và hợp lý. Chị không muốn có bất cứ sự nhầm lẫn cảm xúc nào xảy ra ở đây."

Nhật Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt cậu như muốn xuyên thấu vào tâm hồn cô. "Nhầm lẫn cảm xúc? Chị đang nói đến sự thật mà cả hai chúng ta đều cảm nhận, hay chị đang cố dối lòng mình?" Cậu nói, giọng cậu trầm xuống. Sự thân mật đã trở thành vũ khí sắc bén nhất của cậu.

An Chi cảm thấy khó thở. Cô buộc phải lùi lại. "Em, em ký tên vào đây. Chị không muốn tranh cãi vô bổ."

Cậu không ký. Cậu bước ra khỏi phòng, để lại cô đứng đó, tay cầm bản hợp đồng vô dụng. Cô đã thất bại trong việc giành lại quyền kiểm soát.

Vài ngày sau, một sự cố bất ngờ đã phá vỡ mọi nỗ lực giữ khoảng cách của An Chi. Chiếc vòi nước trong phòng tắm của cô bị hỏng nặng. Nước bắt đầu chảy lênh láng. Trong lúc hoảng loạn, cô gọi Nhật Anh. Cậu lập tức chạy đến. "Đứng yên, An Chi! Để em làm!" cậu ra lệnh.

Phòng tắm nhỏ hẹp. Nhật Anh phải cúi người xuống bồn rửa mặt, thân trên gần như áp sát vào người cô khi cô đứng sát bên để tránh nước. An Chi cảm nhận được hơi thở dồn dập của cậu, mùi hương bạc hà quen thuộc và sự nóng ấm từ cơ thể cậu. Họ ở trong một không gian quá gần, quá riêng tư, và sự cấm kỵ đã bị nước cuốn trôi.

"Chị, lấy cho em chiếc cờ lê trên kệ cao nhất!" Nhật Anh nói, tay cậu đang loay hoay với đường ống nước.

An Chi phải vươn người qua vai cậu, kéo dài cánh tay để với lấy dụng cụ. Trong khoảnh khắc đó, ngực cô vô tình áp sát vào lưng cậu. Cơ bắp cậu căng cứng dưới lớp áo thun mỏng. An Chi lập tức rút tay lại, khuôn mặt cô nóng bừng.

"Xin... xin lỗi," cô lắp bắp, giọng cô run lên.

Nhật Anh xoay đầu lại, khuôn mặt cậu rất gần, chỉ cách cô vài phân. Ánh mắt cậu không còn vẻ trêu chọc hay chiếm hữu, mà là sự khao khát thuần túy. "Chị xin lỗi vì điều gì? Sự vô tình, hay sự cố ý mà chị đang cố che giấu?" cậu hỏi, giọng cậu khàn đặc, đầy sự nguy hiểm.

An Chi biết, cậu đã cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể cô, sự phản ứng hóa học không thể phủ nhận giữa họ. Cô cảm thấy hoàn toàn mất kiểm soát. Mối quan hệ em họ - chị họ đã bị phá vỡ không chỉ về mặt cảm xúc, mà cả về mặt vật lý.

"Em họ, thả chị ra," cô thì thầm, lời cầu xin yếu ớt quen thuộc.

Lần này, Nhật Anh không lùi bước. Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má cô. "Không. Không bao giờ. Chị biết, em đã đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi, An Chi. Đừng bắt em phải giả vờ thêm nữa."

Ngón tay cậu lướt nhẹ trên da cô, đốt cháy mọi giới hạn cuối cùng. An Chi cảm thấy toàn thân cô chìm trong sự cấm kỵ ngọt ngào. Cô muốn đẩy cậu ra, nhưng cô lại nhắm mắt lại, đầu hàng trước sự quyến rũ không thể cưỡng lại của người em họ. Cô biết, cô đã không còn muốn được thả ra nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×